Mấy đạo lưu quang xẹt qua chân trời, rơi vào một chỗ bên bờ vách núi, phía trước một mảnh hắc sắc nồng vụ bao phủ, nhìn không thấu, dù là lực lượng linh hồn đều không thể thẩm thấu đi qua.
- Đây chính là Cửu U Thiên Cốc?
Một đạo thanh âm vang lên, mở miệng nói chuyện là Bàn Tử.
Tiêu Phàm an bài tốt sự tình Tu La Điện liền một mình mang theo Nam Cung Tiêu Tiêu, Tiểu Kim cùng Trọc Thiên Hồng rời đi, tám điện Diêm La phân biệt mang theo người mình rời đi.
Mà Đệ Nhất Lâu liền lưu lại, an toàn giao cho Kim Giáp cùng Thị Huyết, có Truyền Âm Ngọc Phù liên hệ, Tiêu Phàm ngược lại cũng không lo lắng an nguy bọn hắn.
Thần Kiếp Chi Địa nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, xung quanh có mấy chục vạn dặm, so với Chiến Hồn Đại Lục không tính là gì, nhưng mấu chốt là trọng lực nơi này rất lớn, coi như phạm vi hoạt động Chiến Thánh cảnh cũng rất nhỏ.
Kể từ đó, mấy chục vạn dặm xung quanh cũng cực kỳ bao la.
Vừa hạ xuống, mấy người Tiêu Phàm liền nhìn bốn phía xung quanh, trên mặt lộ ra vẻ đề phòng.
Bọn hắn phát hiện không ít vật sống, nhưng càng đến gần mảnh Cửu U Thiên Cốc, sinh linh cùng thảm thực vật càng ngày càng ít, mà ở bên bờ Cửu U Thiên Cốc đã nhìn không ra bất luận sinh linh cùng thảm thực vật gì.
- Nói là hẻm núi, không bằng nói là một mảnh vụ hải.
Trọc Thiên Hồng chen lời nói.
Hắc sắc nồng vụ không thể nhìn thấy phần cuối, không phải vụ hải thì là cái gì?
- Nghe nói Cửu U Thiên Cốc là bị người một kiếm trảm ra, các ngươi tin không?
Tiêu Phàm đột nhiên nói ra, trên mặt lộ ra vẻ trịnh trọng.
Lúc từ trong trí nhớ hắc bào nam tử tìm thấy được tin tức này, Tiêu Phàm hoàn toàn không tin, bất quá khi hắn cảm nhận được khí tức sương mù màu đen phát ra, Tiêu Phàm lại tin.
Khí tức này cùng hắn gặp qua khí tức đầu lâu Cửu U Ma Thần giống nhau y hệt, lại liên tưởng đến danh tự nơi này, vô cùng có khả năng chính là một kiếm Cửu U Ma Thần trảm ra.
- Một kiếm trảm ra? Cho dù Chiến Thần đỉnh phong đoán chừng cũng làm không được.
Nam Cung Tiêu Tiêu hít một hơi lạnh.
- Vậy cũng chưa chắc, lịch đại Tu La Điện Chủ cùng Thí Thần Thú có thể làm được.
Trọc Thiên Hồng lắc đầu, nó sống vạn năm, biết rõ rất nhiều bí mật.
- Bọn hắn không có siêu việt Chiến Thần cảnh sao?
Nam Cung Tiêu Tiêu hỏi.
- Không biết.
Trọc Thiên Hồng lắc đầu, hắn đối với lực lượng siêu việt Chiến Thần cảnh cũng tràn ngập chờ mong, chỉ là thời điểm nó vẫn là Thần Giai đỉnh phong liền bị người đưa tới Chiến Hồn Đại Lục.
Tiêu Phàm mị mị hai mắt, siêu việt Chiến Thần cảnh, đó là lực lượng đáng sợ đến bực nào, không nói hủy thiên diệt địa, đoán chừng cũng kém không nhiều.
Lúc này, Tiêu Phàm thu liễm tâm thần, lắc đầu, nói:
- Siêu việt Chiến Thần cảnh quá mức xa xôi, trước đột phá đến Chiến Thần cảnh lại nói.
- Không sai, bước chân bước quá lớn, cơ sở không được vững chắc, mục tiêu chúng ta không chỉ có dừng ở Chiến Thần cảnh.
Nam Cung Tiêu Tiêu rất tán thành gật đầu.
Được Chiến Tộc Truyền Thừa cùng sư tôn Độc Cô Tuyệt truyền thừa, hắn cũng biết một chút bí mật, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, trên người lặng yên phóng một cỗ chiến ý đáng sợ.
- Chủ nhân, chúng ta đến nơi này làm cái gì?
Trọc Thiên Hồng hỏi.
- Về sau gọi ta Công Tử đi, ngươi biến thành hình người đi, kêu chủ nhân thật khó chịu.
Tiêu Phàm nói ra, con ngươi lại nhìn qua chỗ sâu hắc vụ, chốc lát mới nói:
- Nghe nói mỗi tháng Nguyệt Viên Chi Dạ, hắc vụ sẽ hóa thành từng đầu Vụ Kiều, hoành khóa Cửu U Thiên Cốc, đến lúc đó Dị Tộc đối diện liền sẽ giết tới.
- Dị Tộc?
Ánh mắt Nam Cung Tiêu Tiêu lạnh lẽo.
Nghe được hai chữ này, chỉ cần là tu sĩ có máu có thịt trên Chiến Hồn Đại Lục đoán chừng đều sẽ phóng ra sát khí.
- Xem ra chúng ta tới không đúng lúc.
Tiêu Phàm mị mị hai mắt, hắn không có tới gần, mà hướng về phía sau lui trở về.
Tiêu Phàm từ trong trí nhớ hắc bào nam tử biết được tin tức, tại tình huống không có Vụ Kiều, Chiến Thánh cảnh không thể hoành khóa Cửu U Thiên Cốc, dù là Chiến Thần cảnh cũng không dám tự tiện xông vào trong đó.
- Chủ, Công Tử, chúng ta hiện tại đi đâu?
Trọc Thiên Hồng vội vàng theo cùng.
- Bên này cũng có không ít Dị Tộc, nghe nói trong tay Dị Tộc có không ít đồ tốt, nếu như vận khí tốt, chúng ta có thể lấy tới một chút.
Tiêu Phàm cười cười, cười cực kỳ lạnh lùng.
- Vụ Kiều không phải còn không có xuất hiện à, bên này làm sao có thể có Dị Tộc?
Trọc Thiên Hồng nghi ngờ nói.
Tiêu Phàm không khỏi trợn mắt một cái, nói ra:
- Bình thường hay động não có thể giải quyết vấn đề, cũng không cần phải dùng man lực.
- Ách...
Trọc Thiên Hồng thập phần im lặng, thầm nghĩ trong lòng, ta cũng là dùng đầu óc tốt mà.
Nam Cung Tiêu Tiêu cười vỗ vỗ bả vai Trọc Thiên Hồng, giải thích nói:
- Ngươi nhìn, chúng ta trước đó ghé ngang qua địa phương lại không thấy người nào, điều này nói rõ tu sĩ Chiến Hồn Đại Lục bị buộc đi, hoặc có lẽ là bọn hắn đang tại nơi khác chiến đấu cùng Dị Tộc.
Nghe vậy, Trọc Thiên Hồng bừng tỉnh.
- Lần trước mấy người bị ngươi giết chết kia cũng là tới nơi này săn giết Dị Tộc, nếu như không phải bọn hắn cố ý tra tấn người Tu La Điện thì ta cũng sẽ không để cho ngươi hành hạ chết bọn hắn.
Thanh âm Tiêu Phàm lại vang lên.
Ngừng lại, Tiêu Phàm lại nói:
- Đương nhiên, những người này dự tính ban đầu cũng không phải là săn giết Dị Tộc, mà là thu hoạch bảo vật, có thể sinh tồn cùng tu luyện, cho nên tu sĩ Chiến Hồn Đại Lục chết trên tay bọn họ cũng có không ít.
- Nhìn đến, mảnh Cổ Chiến Trường này so với trong tưởng tượng còn phải hung hiểm hơn, khó trách ngươi để bọn Kim Giáp bảo hộ người Đệ Nhất Lâu, cũng để bọn hắn rời xa phương hướng Cửu U Thiên Cốc.
Nam Cung Tiêu Tiêu cũng bỗng nhiên minh bạch rất nhiều.
- Trước rời đi nơi này, tìm một tòa thành trì nghe ngóng vị trí Chúng Thần Mộ Địa.
Tiêu Phàm gật đầu.
Hắn đến nơi này, mặc dù là muốn giết Dị Tộc, nhưng Chúng Thần Mộ Địa hắn cũng không muốn bỏ qua.
Tiêu Phàm đi xuyên qua man hoang đại địa, tốc độ không phải rất nhanh, nhưng cũng không chậm, thời gian ròng rã ba ngày bọn hắn chưa từng nhìn thấy một đạo bóng người, đừng nói Dị Tộc.
- Lão Tam, ngươi nói hiện tại Dị Tộc đến cùng dáng dấp ra sao? Có phải cùng bên trong Thời Không Tiểu Bí Cảnh một dạng hay không?
Nam Cung Tiêu Tiêu đã không kịp chờ đợi chiến đấu.
- Không biết.
Tiêu Phàm lắc đầu, hắn mặc dù tiến vào vạn năm trước, nhìn thấy vô số Hung Thú cùng Tu Sĩ Dị Tộc nhưng là hôm nay vạn năm sau, Dị Tộc phải chăng vẫn là bộ dáng này, Tiêu Phàm không rõ ràng.
- Công Tử cẩn thận!
Trọc Thiên Hồng đột nhiên kêu to, mang theo Tiêu Phàm trong nháy mắt tại chỗ biến mất, sau một khắc, mặt đất dưới chân bọn hắn bỗng nhiên nổ tung.
Ngay sau đó, mấy đạo lưu quang từ phía sau cự thạch đằng xa bay vụt mà tới, trong nháy mắt đem Tiêu Phàm vây quanh ở trong.
Tiêu Phàm đánh giá người tới, đó là ba nam tử nửa người trên để trần, lộ ra da thịt cứng cáp hữu lực, dưới khố bọn hắn là ba con Hồn Thú dữ tợn, tản ra khí tức vô cùng đáng sợ.
- Nha, vậy mà không chết một tê?
Trong đó một nam tử hí ngược nói ra, ngữ khí đều là vẻ khinh thường, hoàn toàn không đem Tiêu Phàm bọn hắn để ở trong mắt.
- Công Tử, ba người là Chiến Thần cảnh, mà ba con Hung Thú lại là Cửu Giai đỉnh phong.
Trọc Thiên Hồng bí mật truyền âm cho Tiêu Phàm bọn hắn, thần sắc có chút sốt ruột.
Kỳ thật không cần hắn nói Tiêu Phàm cũng đoán được, trên người ba nam tử nở rộ khí tức đã siêu việt Chiến Thánh cảnh, cho dù ba con Hung Thú đều khiến trong lòng Tiêu Phàm khẽ hơi trầm một cái.
Hơn nữa, Tiêu Phàm có thể rõ ràng cảm nhận được Thí Thần bên trong Thần Cung đã bắt đầu táo động, thiếu chút nữa thì muốn xông ra Thần Cung.
Loại cảm giác này Tiêu Phàm như thế nào không biết, đó là Thí Thần nổi giận.
Trong thiên hạ, có thể làm cho Thí Thần phẫn nộ như thế cũng chỉ có địch nhân Chiến Hồn Đại Lục.
- Công Tử, ta cuốn lấy ba người kia, các ngươi trước làm thịt ba con Hung Thú.
Trọc Thiên Hồng hít sâu một cái truyền âm nói.
Tiêu Phàm không có để ý tới hắn, ngược lại mị mị hai mắt, nhìn về phía Nam Cung Tiêu Tiêu tà tà cười nói:
- Lão Nhị, ngươi không phải nói muốn nhìn dáng dấp Dị Tộc ra sao sao? Bọn hắn chính là Dị Tộc!
Lục Đạo