Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng, mặc dù những ngày qua Linh Hồn phân thân đã hoàn toàn ngộ ra Thiên Cơ Đồ và Vạn Linh Đồ, nhưng muốn vẽ ra Hồn Văn Cấp Thủy Tổ, đột phá đến Hồn Điêu Sư Cấp Thủy Tổ dễ lắm sao?
Vừa rồi hắn sở dĩ có thể tránh thoát chỉ là vì mượn nhờ năng lực của Thiên Cơ Đồ mà thôi.
Tiêu Phàm nhìn chăm chú Tử Vô Danh, đáp một nẻo:
- Ngươi là vì Vạn Linh Đồ mà đến?
- Không sai, chỉ cần ngươi đem Vạn Linh Đồ đưa cho ta, ta liền tha cho ngươi một mạng!
Tử Vô Danh gật đầu nói, ngữ khí kia tựa như đã ăn chắc Tiêu Phàm rồi.
Tiêu Phàm ngược lại bị Tử Vô Danh chọc cười, hắn có thể khẳng định Tử Vô Danh cho dù trở thành Hồn Điêu Sư Cấp Thủy Tổ nhưng bản thân hắn tuyệt đối không có đột phá đến Chiến Thần cảnh, muốn giết Tiêu Phàm hắn không phải dễ dàng như vậy.
- Thực không biết ngươi làm sao lại tự tin như vậy, ngươi cảm thấy ta để cho ngươi giám thị một tháng là vì cái gì?
Tiêu Phàm khịt mũi coi thường, con ngươi trong nháy mắt trở nên vô cùng băng lãnh.
Vào một tháng trước đó, Tiêu Phàm đã biết rõ mình bị Tử Vô Danh giám thị, chỉ là hắn xem như cái gì đều không biết mà thôi, dù sao hắn phải xử lý người Diêm La Phủ trước tiên.
Cái này cũng hợp với ý của Tử Vô Danh, hắn vẫn còn có chút kiêng kị đối với Tiêu Phàm, dứt khoát đem vị trí Tiêu Phàm để lộ cho Diêm La Thiên Tử, sau đó để người Diêm La Phủ thăm dò nội tình Tiêu Phàm.
Diêm La Thiên Tử lại không biết, Tử Vô Danh chỉ là đang lợi dụng bọn hắn mà thôi, đương nhiên, cho dù biết đoán chừng Diêm La Thiên Tử cũng vui vẻ bị lợi dụng, bởi vì hắn cũng muốn giết chết Tiêu Phàm.
Thời gian qua một tháng, người Diêm La Phủ một mực không thăm dò ra ranh giới cuối cùng của Tiêu Phàm, trong lòng Tử Vô Danh có loại bất an không hiểu.
Khi nhìn thấy Tiêu Phàm cùng hai đại cường giả Chiến Thần cảnh đánh mãi không xong, nội tâm Tử Vô Danh cũng vô cùng kinh ngạc và rung động, lần trước nhìn thấy Tiêu Phàm, hắn còn không có đem Tiêu Phàm đặt ở trong lòng.
Nhưng mà không nghĩ tới, vẻn vẹn thời gian mấy năm, Tiêu Phàm đã trưởng thành đến cảnh giới thế này, hắn phát hiện Tiêu Phàm trưởng thành quá là đáng sợ.
Nguyên bản Tử Vô Danh chuẩn bị rời đi, lại nhìn thấy một ngàn Tiêu Phàm giết địch, phương pháp tổn hại tám trăm chém giết Diêm La Thiên Tử cùng La Sinh Môn Chủ, Tử Vô Danh lại nhìn thấy hi vọng.
Cho nên khi bọn Trọc Thiên Hồng không chú ý, Tử Vô Danh trực tiếp dùng Hồn Văn chi thuật đem Tiêu Phàm na di đến nơi này.
Hắn không biết là Tiêu Phàm kỳ thật đã sớm biết rõ hắn tồn tại, hơn nữa một mực chờ hắn xuất thủ.
- Tiêu Phàm, ta biết thực lực ngươi rất mạnh, nhưng ngươi cũng nên rõ ràng tình trạng cơ thể của mình, Hồn Điêu Sư vượt giai giết người làm một chuyện vô cùng bình thường.
Tử Vô Danh híp hai mắt đánh giá Tiêu Phàm.
Hắn thực không biết Tiêu Phàm lấy dũng khí ở đâu ra, cũng dám không nhìn hắn, nhất là ánh mắt kia, tựa như coi hắn là thành con mồi vậy, hắn nhìn còn có chút run rẩy.
- Có đúng không?
Tiêu Phàm tà tà cười một tiếng, sau một khắc, nguyên bản sắc mặt hắn trắng bệch trong nháy mắt liền trở nên hồng nhuận phơn phớt, thương thế trên người lấy mắt trần có thể thấy được đang khôi phục rất nhanh.
Hắn mặc một bộ áo bào đen, tóc trắng như thác nước trong gió bay lên, ánh mắt bá đạo lăng lệ.
- Ngươi, ngươi là cố ý gạt ta?
Sắc mặt Tử Vô Danh biến hóa, vượt giai giết người với hắn mà nói xác thực không khó, nhưng Tiêu Phàm có thể không phải dễ giết như vậy.
- Không lừa lão đồ vật ngươi, ngươi làm sao có thể xuất hiện đây?
Ngữ khí Tiêu Phàm vô cùng băng lãnh.
Lời vừa dứt, Tiêu Phàm giống như sao băng bắn ra, Tu La Kiếm vũ động, ngàn vạn kiếm khí bạo phát, bên trong hư vô loạn lưu phun trào, giảo sát tứ phương.
Tử Vô Danh thấy thế liền biến sắc, đưa tay lấy ra một bức tranh, một cái tay khác tại hư không vũ động, Hồn Văn đầy trời hiển hiện, vậy mà ngăn cản được vô số kiếm khí kia.
- Có Nhân có Quả, Hồi!
Tử Vô Danh quát nhẹ, bức tranh vũ động, sự tình quỷ dị phát sinh, chỉ thấy kiếm khí đầy trời kia đột nhiên bắn ngược về, hướng về Tiêu Phàm đánh giết tới.
- Nhân Quả Áo Nghĩa?
Trong mắt Tiêu Phàm đều là vẻ kinh ngạc, lách mình hướng về một bên thối lui, những kiếm khí kia uổng công vô ích.
Bất quá trong lòng Tiêu Phàm lại là khó mà bình tĩnh, hắn không thể không thừa nhận, Tử Vô Danh đúng là một thiên tài Hồn Điêu, vậy mà thực vẽ ra Hồn Văn Đồ Cấp Thủy Tổ của bản thân, hơn nữa còn lĩnh ngộ Nhân Quả Áo Nghĩa.
Mặc dù chỉ là da lông nhưng ở bên trong Chiến Thánh cảnh, cơ hồ đã có thể đứng ở thế bất bại, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn có thể theo kịp tốc độ đối phương.
Đây cũng là một mặt cường đại của Hồn Điêu Sư, dù là không hoàn toàn lĩnh ngộ Áo Nghĩa nhưng cũng có thể dùng thủ pháp đơn giản phát họa tại bên trong Hồn Văn Đồ, trong luc chiến đấu có thể phát huy ra lực lượng cường đại.
Tử Vô Danh vẫn chưa hoàn toàn lĩnh ngộ được Nhân Quả Áo Nghĩa, tự nhiên cũng không thể đột phá Chiến Thần cảnh, nhưng có bức tranh đó thi triển Nhân Quả Áo Nghĩa vẫn không có vấn đề gì.
- Hiện tại, ngươi cảm thấy ngươi vẫn là đối thủ của ta sao?
Thần sắc Tử Vô Danh đạm mạc, trên mặt đều là vẻ kiêu ngạo.
Nghe nói như thế, Tiêu Phàm cười nhìn về phía Tử Vô Danh, tựa như lại nhìn một tên đần.
- Ngươi cười cái gì?
Tử Vô Danh không hiểu khó chịu, tức giận nhìn Tiêu Phàm.
- Cười cái gì? Đương nhiên là cười ngươi vô tri, cười ngươi ngớ ngẩn!
Nguyên bản vẻ lo lắng trên mặt Tiêu Phàm đều biến mất hết, lại nói:
- Đây là Nhân Quả Đồ ngươi vẽ phải không, ta phá cho ngươi xem.
- Chỉ bằng ngươi cũng muốn phá Nhân Quả Đồ của ta, thực sự là trò cười! Tiểu tư như ngươi chẳng lẽ còn hiểu Hồn Văn hơn ta?
Tử Vô Danh cực kỳ khinh thường.
Nhân Quả Đồ là hắn dùng một hai trăm năm cố gắng mới lĩnh ngộ ra được, nếu như dễ dàng phá như vậy, chẳng phải là thiên đại tiếu thoại hay sao.
Tiêu Phàm không nói, bên trong đôi mắt đột nhiên bắn ra hai đám Huyết Hắc Sắc Hỏa Diễm xông thẳng vào Nhân Quả Đồ, tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng nổi.
Tử Vô Danh bản năng dùng Nhân Quả Đồ ngăn khuất trước người, bất quá sau một khắc hắn liền hối hận, đáng tiếc đã không kịp.
Hai đám Huyết Hắc Sắc Hỏa Diễm bắn vào bên trong Nhân Quả Đồ, vậy mà không có bị bắn ngược mà lại trực tiếp thiêu đốt Nhân Quả Đồ.
- Nghiệp, Nghiệp Hỏa?
Tử Vô Danh trợn to hai mắt kinh hãi nhìn Nhân Quả Đồ, trên mặt đều là vẻ không thể tin, đầu như là trống lúc lắc diêu động:
- Không thể, ngươi làm sao có thể khống chế Nghiệp Hỏa, trên đời này không ai có thể khống chế Nghiệp Hỏa, dù là Tu La Điện Chủ cũng không được!
Cũng khó trách Tử Vô Danh không tin, nghịch thiên tu hành, mỗi người đều biết nắm giữ Nghiệp Lực, Nghiệp Lực từ Nhân Quả tạo thành, nhưng người có thể điều khiển Nghiệp Hỏa lại có thể không nhìn Nhân Quả cùng Nghiệp Lực.
Liền tựa như Tiêu Phàm, coi như giết hắn Tử Vô Danh, Mệnh Cách hắn cũng sẽ không tiêm nhiễm bất luận Nghiệp Lực gì.
Tại Chiến Thánh cảnh, Nghiệp Lực nguy hại không thể hiện ra, nhưng mà sau khi đột phá Chiến Thần cảnh, Nghiệp Lực lại không ngừng quấy nhiễu tu sĩ, thậm chí có khả năng tạo thành tâm ma.
Mà Sát Nghiệt chính là một trong những nguyên nhân chủ yếu khốn nhiễu tu sĩ.
Nhưng mà vô luận Tử Vô Danh không tin như thế nào, đây chính là sự thật, Tiêu Phàm quả thật có thể điều khiển Nghiệp Hỏa, hơn nữa không nhận Nghiệp Hỏa xâm hại.
- Ngươi hiểu Hồn Văn hơn ta?
Tiêu Phàm nhe răng cười một tiếng, lạnh lùng nhìn Tử Vô Danh.
Phốc! Tử Vô Danh phun ra mấy ngụm máu tươi, Nhân Quả Đồ bị hủy, hắn cũng nhận phản phệ, đương nhiên cũng bị Tiêu Phàm chọc giận không nhẹ.
Hắn kinh hãi nhìn Tiêu Phàm, quay người liền chuẩn bị rời đi, Nhân Quả Đồ bị hủy làm hắn hận không thể đem Tiêu Phàm chém thành muôn mảnh.
Nhưng hắn biết không có Nhân Quả Đồ, bản thân khẳng định không phải là đối thủ của Tiêu Phàm, dù sao hắn không có chân chính đột phá Hồn Điêu Sư Cấp Thủy Tổ, mà trong tay Tiêu Phàm lại có Vạn Linh Đồ.
- Muốn chạy ư?
Tiêu Phàm làm sao sẽ cho Tử Vô Danh cơ hội, hắn chờ đợi một tháng, không phải là vì chờ Tử Vô Danh xuất hiện sao?
Thật vất vả mới dẫn hắn đi ra, làm sao có thể để hắn chạy mất dễ dàng như vậy?
Lời nói vừa dứt, Tiêu Phàm giống như mị ảnh xông ra, Nhân Kiếm Hợp Nhất, tốc độ đạt tới cực hạn.
Lục Đạo