Ầm két!
Sau nửa ngày, quanh thân Tiêu Phàm quanh vang lên một tiếng vang giòn, kim sắc quang mang giống như xiềng xích bao quanh người hắn đều bị nổ đứt, trên mặt Tiêu Phàm cũng hiện ra nụ cười nhàn nhạt.
Rất hiển nhiên, phong ấn Nhị Trưởng Lão tạo ra trên người Tiêu Phàm đã bị phá vỡ.
Lúc phong ấn bị phá vỡ, Tu La Thần Lực cuồn cuộn tràn ngập trong mỗi một tấc da thịt cùng tế bào của Tiêu Phàm, Tứ Trọng Bất Hủ Chi Lực nhanh chóng khôi phục thương thế trên người hắn.
Bị Tử Lôi trọng thương, Tiêu Phàm cũng đã chạm tới Bất Hủ Thiên Địa Chi Uy, Bất Hủ Chi Lực cũng đạt tới Tứ Trọng, khả năng khôi phục của Tiêu Phàm chắc chắn là đứng đầu trong những người cùng cấp.
Nhưng hắn không chỉ lo khôi phục thương thế, mà bắt đầu đánh giá cái Thiên Lao số 3 này, có Hồn Lực, Tiêu Phàm cũng không còn bị động như trước.
Chí ít, nếu có nguy hiểm xuất hiện, Hồn Lực sẽ bắt được trước tiên.
Hồn Lực của Tiêu Phàm chậm rãi khuếch tán ra bốn phương, thần sắc hắn cũng trở nên ngưng trọng, cau mày, không gian này, vậy mà lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn.
Bốn phía tối tăm mờ mịt, tràn đầy một loại khí tức kiềm chế cùng mục nát, thậm chí còn phảng phất mùi máu tươi.
- Vun vút!
Đột nhiên, một đạo tiếng xé gió vang lên, trong nháy mắt xuyên qua Hồn Lực của Tiêu Phàm, đi tới phụ cân Tiêu Phàm, tốc độ nhanh chóng, không thể tưởng tượng.
Tiêu Phàm phản ứng cực nhanh, chân đạp Kiếm Bộ tránh thoát công kích của đạo lưu quang kia, nhưng vẫn chậm nửa nhịp, đạo lưu quang kia xuyên thủng đầu vai hắn, ngay sau đó truyền đến một cảm giác đau đớn nóng bỏng.
Trên đầu vai hắn, mấy giọt chất lỏng màu vàng đang tại nhanh chóng phân hủy da thịt hắn, cho dù Tiêu Phàm thúc đẩy Bất Hủ Chi Lực cũng không thể loại bỏ.
Bất đắc dĩ, Tiêu Phàm cũng chỉ có thể dẫn ra sức mạnh Tử Lôi, ở chỗ này, hắn không dám tùy tiện thi triển Vô Tận Chi Hỏa, bằng không thì luyện hóa chất lỏng này cũng không cần bao nhiêu lâu.
Cho dù dùng Tử Lôi, Tiêu Phàm cũng phải dùng thời gian mấy giây mới đem cái chất lỏng màu vàng kia luyện hóa hết, tinh thần hắn lúc nào cũng cảnh giác mọi thứ ở xung quanh.
Đạo lưu quang kia đến nhanh, đi cũng nhanh, nếu như không phải bả vai truyền đến cảm giác đau đớn, Tiêu Phàm chắc chắn cho là mình đang nằm mơ.
- Tính ăn mòn quá mạnh!
Tiêu Phàm trong lòng trầm trọng, với khả năng khôi phục của hắn, nọc độc không thể đả thương được hắn, nhưng loại chất lỏng này, lại khiến cho Tiêu Phàm kinh hồn táng đảm.
Tiêu Phàm trong lòng đang tính toán, có nên triệu hồi đám Tiểu Kim cùng Trọc Thiên Hồng ra không, nhưng mà ngẫm lại, tạm thời từ bỏ quyết định này.
Nhiều người như vậy sẽ tạo thành mục tiêu quá lớn, hắn bây giờ còn chưa biết rõ đối thủ là cái gì, để đám Tiểu Kim đi ra cũng chỉ tăng thêm chút dũng khí, căn bản không làm được gì.
- Hô!
Cũng vào lúc Tiêu Phàm đang trầm tư, đột nhiên, một đạo kình phong tiến vào phạm vi Hồn Lực của Tiêu Phàm, lần này Hồn Lực của Tiêu Phàm bắt được vô cùng rõ ràng, đó là một cái đuôi màu tím đen.
Cái đuôi lóe ra u quang, lộ ra thanh thế cùng sắc bén, giống như tùy tiện cũng có thể xé nát không khí vậy, hơn nữa cái đuôi chia thành mấy khấc, cuối cùng còn có một cái móc câu lớn, cực kỳ sắc bén.
- Đuôi bò cạp?
Tiêu Phàm kêu lên sợ hãi, vội vàng tránh sang một bên, Đồ Thần Đao trong tay chém một cái, một đạo vô cùng cuồng bá đao mang bắn ra.
Keng!
Một tiếng vang giòn, đó là tiếng kim thạch đ-ng vào nhau, đốm lửa bắn tứ tung trên không trung, bắt được một màn này, Tiêu Phàm hoàn toàn trợn tròn mắt.
Mặc dù hắn vừa rồi không dùng toàn lực, nhưng là một kích này cũng có thể chém bị thương Chiến Thánh cảnh đỉnh phong a, vậy mà chỉ đẩy lui được đối phương, đến gây chút thương tích cũng không được.
Chẳng lẽ là Chiến Thần cảnh? Tiêu Phàm lắc đầu, nếu như đối phương là Chiến Thần cảnh, hoàn toàn không cần thiết đánh lén hắn, cho dù chính diện giết hắn, Tiêu Phàm cũng căn bản không có sức đánh trả.
- Chi chi!
Không đợi Tiêu Phàm lấy lại tinh thần, một tiếng kêu lại vang lên, Hồn Lực của hắn giống như bị một cỗ lực lượng trong nháy mắt xé nát vậy, cỗ sắc bén chi khí kia, đến Tiêu Phàm cũng thấy kinh hồn táng đảm.
Cũng vào lúc Hồn Lực bị xé nát, một con kiến toàn thân huyết hồng sắc, dài khoảng một trượng in vào trong đầu Tiêu Phàm.
- Thị Huyết Thiên Nghĩ!
Tiêu Phàm hít vào một ngụm khí lạnh, hắn nắm giữ Tu La Truyền Thừa, tất nhiên biết rõ Thị Huyết Thiên Nghĩ là cái gì, đây chính là Thần Thú a.
Hơn nữa còn là hung thú lấy sát phạt xưng danh, khát máu chính là bản tính của nó, trong những con vật cùng giai, có rất ít là đối thủ của nó.
Tiêu Phàm cảm giác nhịp tim của mình tăng tốc, hắn không ngờ tới nơi này lại còn có quái vật đáng sợ như vậy.
Đối mặt với đối thủ như vậy, nếu như toàn lực ứng phó, hắn ngược lại cũng không sợ hãi, hoàn toàn có thể đánh với nó một trận, nhưng mà hắn lại lo lắng thân phận của mình bại lộ.
- Nơi này chính là bên trong Thời Không Chi Giới, chỉ cần thời không chưa từng mở ra, ngoại giới căn bản không thể nào cảm ứng được trong này.
Tiêu Phàm vừa chiến vừa nghĩ.
Sau đó trong mắt lóe lên một vẻ kiên định:
- Mình thế nhưng cũng là Truyền Kỳ Cấp Hồn Điêu Sư, chẳng may bọn chúng mở ra Thời Không Chi Giới, mình cũng có thể lập tức cảm ứng được.
Huống chi, trong mắt Đại Trưởng Lão, mình tới đây chỉ có thể chịu chết, căn bản không sống được, đoán chừng ông ta cho là mình bây giờ cũng đã chết.
Điểm này Tiêu Phàm nghĩ không sai, Chiến Thần Điện Đại Trưởng Lão căn bản không nghĩ tới hắn có thể sống sót, phong ấn tu vi của hắn, đem hắn ném cho một con quái vật Cửu Giai đỉnh phong, đây không phải chịu chết thì là cái gì chứ?
Phập! Không đợi Tiêu Phàm làm ra quyết định, móng vuốt sắc bén của Thị Huyết Thiên Nghĩ xẹt qua cánh tay Tiêu Phàm, máu tươi phun ra, Thị Huyết Thiên Nghĩ đem máu tươi kia một ngụm nuốt vào, toàn thân run lẩy bẩy, giống như đang hưng phấn vậy.
Nó căn bản không cho Tiêu Phàm cơ hội, liên tục quơ móng vuốt sắc bén như dao kia, lần nữa đánh về phía Tiêu Phàm.
- Thị Huyết Thiên Nghĩ? A, ta cũng phải nhìn xem, rốt cuộc là ai uống huyết của ai!
Tiêu Phàm cũng triệt để giận dữ, con quái vật này tưởng mình sợ nó à.
Sau một khắc, Tiêu Phàm quanh thân bộc phát ra cuồng bạo khí tức, một đôi Huyết Sắc Cốt Sí to lớn xuất hiện sau lưng Tiêu Phàm, giống như hai thanh Thiên Đao lộ ra vô tận phong mang.
Ngay tại lúc đó, Tiêu Phàm vận chuyển Tu La Thần Thể, sau đó thu hồi Đồ Lục Đao, lấy ra Tu La Kiếm, thân thể hóa thành thiểm điện nhào về phía Thị Huyết Thiên Nghĩ.
Cho dù là tốc độ hay là sức mạnh, Tiêu Phàm trong nháy mắt tăng lên mấy lần có thừa, nguyên bản vốn đang trong thế yếu, trong nháy mắt chiếm lấy ưu thế.
Cảm nhận được khí tức trên người Tiêu Phàm, Thị Huyết Thiên Nghĩ cũng là cả kinh,nhưng mà cũng không hề sợ hãi, có lẽ ở trong mắt nó, đã hoàn toàn không biết cái gì gọi là sợ hãi.
- Chi chi!
Một tiếng hét lớn bén nhọn truyền ra từ trong miệng Thị Huyết Thiên Nghĩ, vang vọng trong không trung.
- Kêu gọi đồng bạn?
Tiêu Phàm thần sắc hơi hơi trầm xuống, nếu như Thị Huyết Thiên Nghĩ không phải một con, mà là một nhóm, vậy thì quá xui xẻo.
Bởi vậy, Tiêu Phàm tuyệt đối không thể cho nó cơ hội, trước khi đồng bạn của nó đến, phải giết chết nó trước.
Hồng hộc!
Tiêu Phàm vừa mới chuẩn bị xuất thủ, đạo lưu quang xuyên thủng bả vai hắn lại xuất hiện lần nữa, bắn thẳng về phía ngực hắn, tốc độ vô cùng nhanh.
Đồng thời, phía sau hắn cũng xuất hiện một đạo bóng roi, chiếc móc sắc bén dọa Tiêu Phàm toàn thân run lên.
- Không phải một con, mà là ba con?
Tiêu Phàm không khỏi hít một hơi lạnh, trước đó hắn mặc dù hoài nghi, nhưng không dám xác định, bây giờ chân chính nhìn thấy, Tiêu Phàm không khỏi có chút phát lạnh.
Hồn Lực của hắn cũng bắt được hai thân ảnh kia, một con Hạt Tử màu tím đen khoảng ba trượng, móng vuốt phất qua lại trong không khí, cực kì đáng sợ, nhất là đôi kìm ở phía trước, lại càng sắc bén hơn.
Một thân ảnh khác toàn thân đen kịt, hình thể giống như con cóc cao khoảng sáu bảy trượng, đầu lưỡi hoàng kim sắc to lớn đang bắn về phía hắn, chất lỏng màu vàng đ-ng vào không khí phát ra tiếng xì xì, quan trọng nhất là, nó còn mọc ra ba con mắt.
- Tà Nhãn Độc Thiềm? Quỷ Độc Ma Hạt?
Tiêu Phàm cảm giác hô hấp đều có chút khó khăn, đây mới chỉ là Thiên Lao số 3 mà thôi, vậy mà một lần liền gặp phải ba con hung thú ẩn chứa Thần Thú Huyết Mạch, cái này cũng quá khủng bố đi.
Lục Đạo