Vô Thượng Sát Thần

Chương 1214: Mộ Dung Lãng Trần Phách Lối



Chỗ cửa thành giao giữa Trung Thành cùng Ngoại Thành có mấy đạo thân ảnh đi qua đi lại, thần sắc vô cùng nóng nảy.

- Tứ Thiếu!

Đột nhiên, trong đó một người bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía không trung, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, nơi đó đang có ba đạo thân ảnh nhanh chóng chạy đến.

Người tới không phải ai khác, chính là Mộ Dung Lãng Trần, Lăng Ngạo cùng Hoàng Phủ Tinh Vũ.

- Các ngươi ở chỗ này làm cái gì?

Mộ Dung Lãng Trần ba người rơi xuống mặt đất, nhìn mấy người kia cau mày một cái, trong mắt có một chút không thích:

- Ta nói sẽ kịp thời chạy về, chẳng lẽ các ngươi còn không tin ta? Có chuyện gì tìm Mộ Dung Hi là được.

- Không phải, Tứ Thiếu, Mộ Dung Hi sư huynh, hắn, hắn chết rồi!

Mấy người bị khí thế Mộ Dung Lãng Trần chấn nhiếp, trong đó một người lấy dũng khí nói ra.

Tiêu Phàm cũng không nghĩ đến có một số người cũng không đi trụ sở Nam Vực quấy rối, bọn hắn nhìn thấy Mộ Dung Hi bị giết, trước tiên sẽ tới cửa thành chờ đợi Mộ Dung Lãng Trần bọn hắn.

Đương nhiên, cho dù Tiêu Phàm biết cũng sẽ không đặt ở trong lòng, Mộ Dung Lãng Trần thì như thế nào, không phải là bị bản thân đập bay như thường sao.

- Cái gì?

Mộ Dung Lãng Trần lông mày nhíu lại, sát khí băng lãnh từ trên người hắn nở rộ mà ra:

- Là ai gan chó lớn như vậy, ngay cả người nhà Mộ Dung ta đều dám giết?

Giờ phút này Mộ Dung Lãng Trần đang giận trên đầu, trước đó bị Tiêu Phàm cùng Sở Linh Nhi đánh một bàn tay, trong lòng kìm nén một hơi không cách nào phát tiết.

Tiêu Phàm cường đại cũng liền thôi, Ngoại Thành vẫn còn có người dám giết người Mộ Dung gia tộc hắn, lửa giận Mộ Dung Lãng Trần trong nháy mắt bộc phát.

- Là một tu sĩ Nam Vực, không biết hắn tên gọi là gì, hiện tại bọn hắn đang giương cung bạt kiếm, mấy người chúng ta đành phải đến nơi này tìm Tứ Thiếu xin giúp đỡ.

Người kia sắc mặt khó xử nói.

- Thật đúng là một đám phế vật, ngay cả tên đều không biết đã bị người ta giết.

Mộ Dung Lãng Trần bùng lên lửa giận, hắn tới Cổ Thành Sở gia khắp nơi vấp phải trắc trở, liền không có đụng một việc vui vẻ nào cả.

Khí thế Mộ Dung Lãng Trần vô cùng cường đạo, mấy tu sĩ Chiến Đế cảnh chỗ nào chịu đựng được, đứng ở đó nơm nớp lo sợ.

- Cùng ta trở về, ta cũng phải nhìn xem là ai dám giết người Mộ Dung gia tộc ta, ta phải lột da hắn!

Mộ Dung Lãng Trần hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng hướng tvề nơi ở.

Lăng Ngạo cùng Hoàng Phủ Tinh Vũ nhìn nhau, hai người cảm giác được một cỗ bất an, bất quá vẫn cùng đi theo.

Trước cung điện tu sĩ Nam Vực ở, Tiêu Phàm ngồi ở trên ghế bành lẳng lặng chờ đợi tu sĩ Bát Vực đối diện góp vốn.

Kỳ thật cho dù bọn hắn thực không thể gom được 10 ức Cực Phẩm Hồn Thạch, Tiêu Phàm cũng sẽ không giết bọn hắn.

Nếu người tham gia Vạn Thánh Dược Điển đều chết, đến thời điểm đó Sở gia liền không dễ chịu, Tiêu Phàm cũng chỉ là dọa bọn hắn một chút mà thôi, dù sao ai cũng đều sợ chết.

Hắn đem những người Dạ Cô Ảnh kia tìm ra, chính là chuẩn bị giết gà dọa khỉ, chỉ là về sau thay đổi ý nghĩ, đương nhiên, Tiêu Phàm cũng tin tưởng thực lực mấy người khẳng định có thể chấn nhiếp toàn trường.

Quả nhiên, đám người Dạ Cô Ảnh không để Tiêu Phàm thất vọng, tất cả mọi người hừng hực khí thế bận bịu.

Thời gian một nén nhang rất nhanh liền đi qua, sắc mặt Dạ Cô Ảnh hơi có chút khó coi, cầm mấy mai Hồn Giới đi đến trước mặt Tiêu Phàm.

- Đủ rồi?

Tiêu Phàm cười tủm tỉm nói ra.

Dạ Cô Ảnh lắc đầu, hít sâu một cái nói:

- Chỉ có 19 ức, hơn nữa trong đó còn có không ít Hồn Thạch Tạp.

- Ngươi tìm mấy người đem Hồn Thạch trên Hồn Thạch Tạp đổi một chút.

Tiêu Phàm có chút khó chịu, bất quá nhìn chân trời, thời gian đã không còn sớm, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian chơi cùng bọn hắn.

Bằng không mà nói, Tiêu Phàm nếu hung ác một chút, hắn tin tưởng tuyệt đối không chỉ lấy được 19 ức Cực Phẩm Hồn Thạch.

Dạ Cô Ảnh nhíu mày nói:

- Nơi này là Cổ Thành Sở gia, Hồn Thạch Tạp Chiến Thần Điện cấp cho chỉ có thể đổi ở ngoại giới.

- Thôi, hôm nay tính các ngươi vận khí tốt, 19 ức liền 19 ức.

Tiêu Phàm khoát khoát tay, đưa tay vung lên, mấy cái Hồn Giới lập tức toàn bộ rơi vào trong tay hắn.

Sau đó Tiêu Phàm đứng dậy, quay đầu lần nữa nhìn về phía đám người Dạ Cô Ảnh nói:

- Đúng rồi, hai tòa cung điện đó các ngươi còn ở hay không? Giảm giá cho các ngươi 20%, một đêm 1 ức 6000 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, thấy thế nào.

Trên mặt đám người co quắp một trận, còn giảm còn 80%, tám em gái ngươi a, 1 ức 6000 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch một đêm, thực uổng cho ngươi nghĩ ra.

19 ức Cực Phẩm Hồn Thạch đều là thật vất vả góp ra, ai còn có thể một đêm gom góp 1 ức 6000 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch đây.

- Không cần.

Dạ Cô Ảnh không chút do dự lắc đầu, những người khác cũng vội vàng mở miệng nói, sắc mặt có chút trắng bệch.

- Ngươi vừa nãy không phải nói muốn ở một tòa sao?

Tiêu Phàm đột nhiên cười tủm tỉm nhìn thanh niên kim bào kim quan Đông Vực nói.

Kim bào kim quan thanh niên liền vội vàng lắc đầu, nói ra:

- Ta chỉ là nói đùa mà thôi, huynh đài không nên đặt ở trong lòng.

Tiêu Phàm gật gật đầu, khoát tay một cái nói:

- Vậy liền giải tán đi.

- Tên khốn kiếp nào giết người nhà Mộ Dung ta, ăn tim gấu gan báo rồi sao? Cút ra chịu chết cho ta!

Lời còn chưa dứt, một đạo thanh âm phẫn nộ vang vọng toàn trường.

Đám người chuẩn bị tán đi liền quay người nhìn lại, lại nhìn thấy mấy đạo thân ảnh nhanh chóng hướng về bên này lại gần, phía trước mấy người chính là Mộ Dung Lãng Trần.

- Mộ Dung Lãng Trần đến, lần này có ý tứ, Mộ Dung Lãng Trần là Chiến Thánh cảnh trung kỳ, người này khẳng định không phải đối thủ của hắn.

- Không chỉ là Mộ Dung Lãng Trần còn có Lăng Ngạo cùng Hoàng Phủ Tinh Vũ, bọn hắn cũng là Chiến Thánh cảnh trung kỳ, vừa nãy người Địa Vực cùng Đông Vực giao ra không ít Hồn Thạch.

- Có trò hay nhìn rồi, vừa nãy hắn phách lối lâu như vậy, lần này nhìn hắn còn phách lối thế nào.

Đám người nhận ra người đi đến, không ít người bắt đầu cười lạnh, bọn hắn đều cống hiến không ít Hồn Thạch cho Tiêu Phàm, làm bọn hắn vô cùng khó chịu.

Bây giờ nhìn thấy Mộ Dung Lãng Trần, Lăng Ngạo cùng Hoàng Phủ Tinh Vũ đến, bọn hắn tự nhiên muốn thấy Tiêu Phàm ăn quả đắng.

- Cung điện Nam Vực đã bỏ trống, nơi này đã không liên quan đến chúng ta, cáo từ.

Cũng đúng lúc này, Dạ Cô Ảnh đột nhiên hướng về phía Tiêu Phàm hơi hơi chắp tay, quay người liền rời đi.

Tu sĩ Thần Vực vội vàng đuổi theo, bọn hắn ngược lại rất muốn lưu lại xem kịch vui, nhưng Dạ Cô Ảnh đều đi, bọn hắn tự nhiên không dám lưu lại.

- Chúng ta đi.

Lại có tu sĩ mấy vực quay người rời đi, bọn hắn ẩn ẩn cảm giác có chút bất an.

Bởi vì lúc ánh mắt bọn hắn rơi vào trên người Tiêu Phàm, thần sắc Tiêu Phàm thập phần bình tĩnh, thậm chí còn lộ ra một tia nghiền ngẫm.

Mộ Dung Lãng Trần, Lăng Ngạo cùng Hoàng Phủ Tinh Vũ nhìn thấy tu sĩ bốn phía nhao nhao rời đi, trong lòng thập phần không hiểu, không phải nói những người này cùng tu sĩ Nam Vực đã giương cung bạt kiếm sao?

Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là giương cung bạt kiếm? Nếu như giương cung bạt kiếm mà nói, bọn hắn lại làm sao có thể rời đi?

Lúc đám người tán đi, Mộ Dung Lãng Trần, Lăng Ngạo cùng Hoàng Phủ Tinh Vũ bỗng ngưng bước chân một cái, ánh mắt ba người đồng thời tụ tập trên người một người.

Người kia tự nhiên không phải ai khác, chính là Tiêu Phàm, vừa nãy bởi vì đám người ngăn cản, bọn hắn không thấy được Tiêu Phàm, cho nên không cố kỵ gì.

Mộ Dung Lãng Trần càng phách lối không thôi, trắng trợn kêu gào, nhưng hiện tại, tâm muốn chết hắn đều có.

Trong lòng hắn giận mắng không thôi, làm sao đi tới chỗ nào đều gặp tên sát tinh này đây? Hơn nữa mỗi lần gặp được Tiêu Phàm đều không có sự tình tốt phát sinh.

Mộ Dung Lãng Trần rất muốn xoay người rời đi, xem như cái gì cũng không thấy.

- Tứ Thiếu, chính là hắn, chính là hắn giết Mộ Dung Hi sư huynh, ngài nhất định phải làm thịt hắn, thay Mộ Dung Hi sư huynh báo thù!

Mấy người đi theo Mộ Dung Lãng Trần đến, một người trong đó mở miệng nói.

Mộ Dung Lãng Trần nghe vậy, thân thể lảo đảo một cái, kém chút đứng không vững, hận không thể một cái tát chết tiểu tử kia.

Để cho ta làm thịt Kiếm Hồng Trần? Kiếm Hồng Trần không làm thịt ta nghe còn được!

Lục Đạo

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv