- Sở Hinh?
Dịch Bằng nhìn thấy người tới, trong lòng bỗng nhiên trầm xuống, mắng thầm:
- Thiếu chủ ngay trước nhiều người như vậy nghiền ép kiêu ngạo của nàng, nàng không mang thù mới là lạ chứ!
Mấy hơi thở, Sở Hinh liền đi tới gần Tiêu Phàm, trầm giọng nói:
- Các ngươi đến nơi này làm cái gì, nơi này là địa bàn Thần Dược Các!
- Thần Dược Các mở cửa làm ăn, chúng ta chẳng lẽ không thể tới sao?
Tiêu Phàm cau mày một cái.
Ngay từ đầu Tiêu Phàm còn cảm thấy nữ nhân này không tồi nhưng về sau không nghĩ tới nàng vậy mà ngang nhiên cùng Sở Vân Phi liếc mắt đưa tình, Tiêu Phàm đối với hình ảnh nàng liền giảm bớt đi nhiều.
Hơn nữa, Sở Hinh có vẻ như hết sức tự phụ và độc ác, tự phụ thì Tiêu Phàm ngược lại không quan tâm, dù sao Sở Hinh có thiên phú quả thật không tệ, tự phụ cũng là rất bình thường.
Bất quá Tiêu Phàm lại không thích nữ nhân độc ác, bản thân chỉ bất quá dò xét nàng vài lần, liền muốn đào hai mắt hắn. Tiêu Phàm là hảo nam không cùng nữ đấu, bằng không mà nói đã sớm cho nàng chút giáo huấn.
- Thần Các mở cửa làm ăn nhưng nơi này chỉ có người Thần Dược Các mới có thể đến.
Âm thanh Sở Hinh lạnh lùng nói.
- Đi nhầm không được sao?
Tiêu Phàm biết rõ hôm nay Sở Hinh không muốn cho hắn đi. Trong lòng hắn vô cùng khó chịu, nếu như không phải nơi này là Thần Dược Các, Tiêu Phàm đã sớm động thủ.
- Đi nhầm? Tiến vào nơi này chí ít có tám thủ hộ, ngươi nói ngươi đi nhầm ư?
Sở Hinh cười lạnh nói.
Thần sắc Tiêu Phàm có chút xấu hổ, bọn hắn có thể đi đến nơi này là bởi vì chuẩn bị không ít Hồn Thạch, bằng không thực có chút độ khó.
- Sở Lệ, ngươi tới rồi!
Sở Hinh đột nhiên ngoi đầu lên, chuyển hướng hắc bào thanh niên Sở Lệ nơi xa.
- Sở Hinh sư tỷ, tìm ta có chuyện gì?
Sở Lệ nguyên bản còn muốn vụng trộm chạy đi, không nghĩ tới lại bị Sở Hinh phát hiện, trong lòng không khỏi lo lắng.
- Bọn hắn đến nơi này là tìm ngươi a? Ngươi tốt nhất ăn ngay nói thật, bằng không mà nói ngươi sẽ biết hậu quả.
Sở Hinh một cỗ khí thế cường đại nhào về phía Sở Lệ.
Sở Hinh là đệ tử đích truyền của Tam Trưởng Lão, mà Sở Lệ hắn vẻn vẹn chỉ là một đệ tử ký danh Trưởng Lão khác, hoàn toàn không phải cùng một cấp độ, nào dám trước mặt Sở Hinh nói láo.
- Hồi bẩm Sở Hinh sư tỷ, bọn họ là tìm một Dược Nô gọi là Sở Linh Nhi, mong Sở Hinh sư tỷ đừng nói cho Trưởng Lão.
Sở Lệ ngữ khí có chút phát run, thiếu chút nữa thì quỳ xuống.
Việc này nếu như bị Thần Dược Các Trưởng Lão biết rõ, ngày tốt lành của Sở Lệ hắn đoán chừng cũng hết.
Phải biết, nếu để cho người bên ngoài tiến đến nơi này, một khi chui vào bên trong ăn cắp linh dược, chịu tội không phải nhỏ.
- Sở Linh Nhi?
Sở Hinh kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, chỗ sâu đáy mắt lóe qua một vòng lãnh quang, bất quá rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, lại cố ý hỏi:
- Sở Linh Nhi nào?
- Hồi bẩm Sở Hinh sư tỷ, là Vân Lai Phong Sở Linh Nhi.
Sở Lệ trong lòng buồn bực, trong những Dược Nô này chẳng lẽ có rất nhiều Sở Linh Nhi sao?
Sở Lệ không biết ý tứ Sở Hinh, vẫn hết sức phối hợp nói ra.
- Thôi, cái này không liên quan tới ngươi, tám thủ hộ bọn hắn phía trước đều thông qua, nói rõ bọn hắn cũng có chút biện pháp, ngươi xem xem tự xử lý.
Sở Hinh đột nhiên thở dài, khoát khoát tay hết sức đại độ nói ra.
Tiêu Phàm cùng Dịch Bằng hai người kinh ngạc vô cùng, Sở Hinh vừa nãy đều một bộ hung thần ác sát, làm sao đột nhiên liền đáp ứng chứ?
Sự tình ra khác thường tất có yêu, Tiêu Phàm rất rõ ràng cái đạo lý này, thầm nghĩ trong lòng:
- Nghe được ba chữ Sở Linh Nhi, thái độ Sở Hinh đột nhiên phát sinh chuyển biến một trăm tám mươi độ, chỉ có hai loại khả năng.
Loại thứ nhất là nàng cùng Sở Linh Nhi quan hệ rất tốt, tốt như tỷ muội cho nên mới để cho ta đi gặp Sở Linh Nhi. Loại thứ hai chính là nàng muốn hãm hại ta, một khi tiến vào bên trong vườn linh dược, nàng muốn ứng phó ta liền rất đơn giản.
- Thiếu chủ, ta cảm giác Sở Hinh không có hảo ý.
Dịch Bằng cũng truyền âm nhắc nhở Tiêu Phàm nói.
Ở chỗ này nếu bị cao tầng Thần Dược Các phát hiện cùng bị người phát hiện ở bên trong vườn linh dược, tính nghiêm trọng hoàn toàn không giống.
- Ta biết, bất quá vô luận như thế nào ta đều phải đi vào một chuyến.
Thần sắc Tiêu Phàm thập phần kiên quyết.
Hắn muốn chia binh hai đường cứu phụ mẫu, gia gia hắn cùng Sở Linh Nhi là không có khả năng, chờ Vạn Thánh Dược Điển kết thúc, Tiêu Phàm liền định mạnh mẽ xông tới Sở gia cứu phụ mẫu cùng gia gia, hắn không muốn để cho Sở Linh Nhi lâm vào nguy hiểm.
Dịch Bằng còn muốn nói cái gì, bất quá nhìn thấy ánh mắt Tiêu Phàm, hắn biết bản thân không có khả năng cải biến quyết định Tiêu Phàm.
Buồn bực nhất phải kể tới Sở Lệ, hắn đến hiện tại cũng không minh bạch ý tứ Sở Hinh, lúc này Sở Hinh lại mở miệng nói:
- Ta nói Sở Lệ, người ta chỉ bất quá là tìm Dược Nô mà thôi, liền mang người ta đi xem một chút đi, coi như ta không xuất hiện là được.
Sở Hinh nói xong câu đó hướng về phía Tiêu Phàm ý vị thâm trường cười một tiếng, liền quay người rời đi.
Nhìn thấy bộ dáng Sở Hinh, Tiêu Phàm đã thập phần chắc chắn, Sở Hinh đối với bản thân tuyệt đối không có hảo ý, trong mắt lóe qua một tia băng lãnh:
- Nếu như muốn hại ta, liền xem ngươi có bản sự hay không.
Dứt lời, tay Tiêu Phàm nắm thật chặt một hòn đá nhỏ, khóe miệng của hắn hơi hơi giương lên.
- Cung tiễn Sở Hinh sư tỷ.
Sở Lệ hướng về phía phương hướng Sở Hinh rời đi hơi hơi thi lễ, trên mặt cũng rốt cục hiện ra nụ cười:
- Các ngươi thật đúng là vận khí tốt, hôm nay Sở Hinh sư tỷ cao hứng, Hồn Thạch mang đến sao rồi?
- Trong này 5000 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, không nhiều không ít.
Tiêu Phàm vứt cho Sở Lệ một mai Hồn Giới.
Hắn trước đây không lâu thắng được 20 ức Cực Phẩm Hồn Thạch, hơn nữa Độc Cô Mạc Trắc còn cho thêm 5 ức, cũng chính là 25 ức Cực Phẩm Hồn Thạch, chỉ là 5000 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch còn không lọt vào mắt Tiêu Phàm.
- Các ngươi đi theo ta.
Sở Lệ quét bên trong Hồn Giới một cái, trên mặt lộ ra ý cười xán lạn.
- Dịch Bằng, ngươi ở bên ngoài chờ ta, ta rất nhanh liền đi ra.
Tiêu Phàm nhìn Dịch Bằng nói.
- Thiếu chủ đi đâu ta liền đi đó.
Dịch Bằng lắc đầu, hít sâu một cái nói.
- Ngươi nói câu này, ta cảm giác ngươi làm người cũng khá.
Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng cũng không nói thêm cái gì, hai người liền đi theo hướng Sở Lệ, rất nhanh liền biến mất ở bên trong Thiên Điện.
Bất quá cách một khắc, đầu ngón tay Tiêu Phàm bắn ra một đạo quang mang, một hòn đá nhỏ trên mặt đất lập tức rung động một cái.
Lúc Tiêu Phàm cùng Dịch Bằng biến mất, vị trí bọn hắn đột nhiên lại có một đạo bóng người, chính là Sở Hinh đi mà quay lại.
Giờ phút này, sắc mặt Sở Hinh băng lãnh tới cực điểm, trong mắt đều là độc ác vẻ, lạnh giọng nói:
- Lần trước làm nhục ta, lần này ta muốn ngươi chôn xương trong vườn linh dược.
Ta nhớ kỹ, những người không được phép xâm nhập vườn linh dược, nếu bị phát hiện sẽ bị cắt đứt tứ chi, sau đó sung làm Dược Nô 10 năm, lần này có ngươi!
Còn có tiện nhân Sở Linh Nhi kia, nếu như không phải Đại Trưởng Lão nói chuyện giúp nàng, đoán chừng đã sớm chết, chỗ nào đến phiên nàng diễu võ giương oai, lần này tốt nhất đem các ngươi đều giết chết!
Nói ra lời này, trong con ngươi Sở Hinh phóng hồng quang, đó là sát ý nồng đậm.
- Ta đây liền đi nói cho sư tôn, sư tôn cũng muốn tiện nhân Sở Linh Nhi kia chết.
Để lại một câu nói, Sở Hinh bỗng nhiên tại chỗ biến mất.
- Tâm tư nữ nhân này thật đúng là độc ác!
Một đạo thanh âm thăm thẳm vang lên, quỷ dị là thanh âm kia lại là từ trong tảng đá nhỏ trên mặt đất truyền ra.
Ba một tiếng, hòn đá nhỏ vỡ vụn, hóa thành một đống bụi bặm, gió nhẹ thổi qua, bụi bặm tràn ngập trên không trung, cái gì cũng đều không lưu lại.