Tiêu Phàm rất rõ ràng, thực lực Sở Vân Bắc tại Cổ Thành Sở gia có lẽ không làm sao, nhưng địa vị hắn không phải người bình thường có thể so sánh.
Chỉ cần Sở Lăng Tiêu phụ thân Sở Vân Bắc vẫn là gia chủ Sở gia, hắn liền vĩnh viễn đứng sừng sững ở đỉnh phong Cổ Thành Sở gia.
Mấy người lại đối với Sở Vân Bắc tràn ngập khinh thường, cũng khó trách Tiêu Phàm cảm thấy kinh ngạc.
- Lăng Ngạo, Mộ Dung Lãng Trần, Hoàng Phủ Tinh Vũ, Độc Cô Mạc Trắc, các ngươi bình thường không phải chó cắn chó à, làm sao đến địa bàn Sở gia ta liền bắt đầu cùng một giuộc?
Sở Vân Bắc cười lạnh nhìn mấy người đối diện, con ngươi khinh thường từ trên người bốn người đảo qua.
Theo ánh mắt Sở Vân Bắc nhìn lại, ánh mắt Tiêu Phàm rơi vào trên người ba nam một nữ, mặc dù không cố ý khống chế tư tưởng Sở Vân Bắc nhưng Tiêu Phàm cũng đại khái phân biệt thân phận mấy người.
Ba thanh niên bên trong, trong đó một người mặc chiến bào màu trắng, một đầu tóc đen dày đặc choàng sau vai, cả người lộ ra phong thần như ngọc, tuyệt đại phong hoa.
Còn có một người mặc thanh sắc trường bào, dáng người cao to, da thịt trong trắng lộ hồng, rất có một loại khí chất tiểu bạch kiểm.
Thanh niên thứ 3 một bộ hắc sắc trang phục, hai tay vác lập, một đôi mắt phượng đen kịt, trong con ngươi lộ ra vẻ ngạo nhiên, dù là Sở Vân Bắc hắn cũng không để ở trong mắt, lại càng không cần phải nói bọn Tiêu Phàm.
Về phần một nữ tử kia lại là một bộ áo mây màu xanh nhạt, lông mi cong lá liễu, tịnh lệ thoát tục, thanh thuần khả nhân, bên trong vô hình cũng tản ra một loại ngạo cư chi ý.
Cũng khó trách những người này cuồng ngạo như vậy, bởi vì trên người bọn hắn tản ra một cỗ khí tức không thuộc về Chiến Thánh cảnh sơ kỳ, nhìn đến cũng đã đột phá đến Chiến Thánh trung kỳ.
Trong lòng Tiêu Phàm khẽ hơi trầm xuống một cái, thiên tài Cổ Tộc thật chẳng lẽ biến thái như vậy sao?
Nguyên bản Tiêu Phàm coi là bản thân đột phá Chiến Thánh cảnh sơ kỳ đã không yếu so với bất luận kẻ nào cùng tuổi một đời, nhưng hiện tại nhìn đến ở trên cảnh giới vẫn có chênh lệch rất lớn.
Nghe thấy Sở Vân Bắc nói, mấy người đối diện sắc mặt trong nháy mắt âm trầm vô cùng, ngay trước mặt nhiều người như vậy bị chửi thành chó, cái này còn là lần thứ nhất, mấu chốt là bọn hắn còn không dám làm gì Sở Vân Bắc.
Sở Vân Bắc thực lực mặc dù không ra hồn, nhưng ngạo khí không yếu hơn so với mấy người đối diện, huống chi nơi này còn là Cổ Thành Sở gia, hắn như thế nào lại đem những người đối diện này đặt ở trong lòng đây.
- Sở Vân Bắc, nghe nói ngươi muốn tham gia Vạn Thánh Dược Điển, đừng đến thời điểm bị ngược rất thảm.
Hắc sắc kính trang thanh niên mở miệng nói.
- Coi như bị ngược cũng không tới phiên Lăng Ngạo ngươi.
Sở Vân Bắc khịt mũi coi thường.
Cái này cũng không phải Sở Vân Bắc đang khoác lác, mặc dù hắn chỉ là Chiến Thánh cảnh sơ kỳ, tu vi so với mấy người đối diện kém, nhưng trên phương diện luyện dược, Sở Vân Bắc cũng được xưng tụng là thiên tài, chừng hai mươi đã là Bát Phẩm Luyện Dược Sư.
- Hừ!
Lăng Ngạo hừ lạnh một tiếng, không muốn cùng Sở Vân Bắc tốn nhiều miệng lưỡi, tựa như hắn ngạo khí khinh thường cùng Sở Vân Bắc tranh cãi.
- Miệng Sở Nhị Thiếu thực sự là càng ngày càng lợi hại.
Nữ tử váy dài màu xanh nhạt cười tủm tỉm nói, trong giọng nói đều là ý châm chọc.
- Tinh Vũ muội muội quả nhiên là tuệ nhãn thức châu, miệng ta ở một phương diện khác càng thêm lợi hại, ngươi muốn thử xem hay không?
Sở Vân Bắc tà tà cười nói, trong mắt phóng dâm tà chi quang, không kiêng nể gì cả đánh giá thân thể đối phương.
Nữ tử váy dài xanh nhạt tên là Hoàng Phủ Tinh Vũ, chính là Cổ Tộc Hoàng Phủ gia tộc, lần này đến Cổ Thành Sở giahiển nhiên cũng là cùng Lăng Ngạo một dạng, đến tham gia Vạn Thánh Dược Điển.
Hoàng Phủ Tinh Vũ cảm thụ Sở Vân Bắc ánh mắt, trong lòng thập phần khó chịu, sắc mặt đỏ bừng vô cùng, nàng như thế nào không biết "Một số phương diện" trong miệng Sở Vân Bắc là chỉ cái gì.
- Sở Nhị Thiếu hay cho mồm mép khéo léo.
Một trận thanh âm vỗ tay vang lên, lại là thanh sắc trường bào thanh niên đi ra,.
- Độc Cô Mạc Trắc, tiểu bạch kiểm ngươi có bao nhiêu xa lăn bao xa, ta chỉ ưa thích nữ nhân, miệng ta lợi hại hơn nữa không quan hệ với ngươi, nếu như là Tinh Vũ muội muội, chúng ta ngược lại là có thể nghiên cứu thảo luận một chút.
Sở Vân Bắc không chút do dự phản kích.
- Ngươi!
Đầu tiên là bị chửi chó, hiện tại lại bị xưng là tiểu bạch kiểm, Độc Cô Mạc Trắc phẫn nộ tới cực điểm, thiếu chút nữa thì bộc phát ra.
Lúc này, bạch bào thanh niên bên cạnh hắn cười tủm tỉm mở miệng nói:
- Mọi người không cần phí miệng lưỡi, khó nhìn thấy một lần nên hảo hảo uống một chén, Sở Nhị Thiếu không phải nói muốn đi tầng thứ bảy à, chúng ta cũng vừa vặn chuẩn bị đi tầng thứ bảy, nếu không Sở Nhị Thiếu đi cùng chúng ta đi?
Bạch bào thanh niên tên là Mộ Dung Lãng Trần, trên mặt đều là vẻ bình tĩnh, không biết còn tưởng rằng hắn là vì Sở Vân Bắc nói chuyện đây.
Sở Vân Bắc không ngốc, hắn cùng với Mộ Dung Lãng Trần bọn hắn lại không có tình cảm gì đặc biệt, bọn hắn đơn giản chính là muốn nhìn Sở Vân Bắc hắn mất mặt.
Bởi vì bọn hắn tin tưởng, nếu như Sở Vân Bắc không đi cửa sau mà nói là không có khả năng đi đến tầng thứ bảy.
Nếu bình thường đi cửa sau ngược lại cũng không sao cả, nhưng hiện tại Sở Vân Bắc nếu đi cửa sau, há không phải nói rõ Sở Vân Bắc không bằng bọn hắn sao?
- Xem ra Mộ Dung Lãng Trần mới là âm hiểm nhất.
Trong lòng Tiêu Phàm suy nghĩ, trong đầu cố ý nhớ kỹ hình dạng Mộ Dung Lãng Trần, bởi vì người như vậy thường thường là nguy hiểm nhất.
Sắc mặt Sở Vân Bắc khẽ hơi trầm xuống một cái, hắn như thế nào không minh bạch ý tứ Mộ Dung Lãng Trần đây?
Nếu như thực lực hắn có thể tiến về tầng thứ bảy, hắn cũng không để cho Sở Thanh Dương biết rõ hắn đến, bởi vì hắn cho tới bây giờ không nghĩ tới mình có thể xông qua Hồn Giới giữa tầng thứ sáu cùng tầng thứ bảy.
Không thể không nói, Mộ Dung Lãng Trần là một quân tướng không phải lợi hại bình thường, Sở Vân Bắc hoàn toàn không nói gì, dù miệng lưỡi hắn cho dù tốt cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
- Nhị Thiếu, đi thôi, ngươi không phải muốn dẫn ta đi tầng thứ bảy nếm thử Túy Trường Sinh sao?
Lúc này, thanh âm Tiêu Phàm vang lên, hắn mỉm cười với Sở Vân Bắc.
Sở Vân Bắc hơi hơi kinh ngạc, ánh mắt lấp lóe một cái, thầm nghĩ trong lòng:
- Ta làm sao quên biểu đệ.
Bất quá hắn mặt ngoài lại duy trì bình tĩnh, nhìn Mộ Dung Lãng Trần nói:
- Cũng được, ta cho Mộ Dung Lãng Trần ngươi một lần mặt mũi.
Trong mắt Mộ Dung Lãng Trần lóe lên một vòng âm trầm, cái gì gọi là cho Mộ Dung Lãng Trần ta một lần mặt mũi, ta cần Sở Vân Bắc ngươi cho mặt mũi sao?
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng hắn vẫn không nói ra, thực lực Sở Vân Bắc hắn không để trong mắt nhưng miệng kia không phải bọn hắn có thể địch.
- Đã như vậy, Lăng huynh, Độc Cô huynh, Tinh Vũ sư muội, các ngươi trước đi lên, ta bồi tiếp Nhị Thiếu cùng một chỗ đi lên.
Mộ Dung Lãng Trần bất động thanh sắc cười nói.
- Cũng được.
Mấy người mỉm cười, liền hướng lấy phía trước đi đến.
Trong lòng Sở Vân Bắc thầm mắng không thôi, Mộ Dung Lãng Trần thật đúng là âm hiểm, không tin hắn cũng liền thôi, vậy mà còn muốn giám thị mình.
- Nhị Thiếu.
Ánh mắt Sở Thanh Dương bên cạnh lộ ra vẻ lo lắng, có Mộ Dung Lãng Trần, hắn muốn để Sở Vân Bắc thuận tiện một chút đều không được.
- Thanh Dương Trưởng Lão, ngươi đi làm việc đi, chúng ta đi lên là được.
Sở Vân Bắc cười nhạt nói, có Tiêu Phàm xuất mã, hắn đã không cố kỵ gì.
- Vậy lão hủ cáo từ.
Sở Thanh Dương cung kính rời đi, hắn đã sớm nghĩ đến rời đi, vạn nhất Sở Vân Bắc không cách nào tiến vào tầng thứ bảy, mất mặt mũi, không may vẫn là hắn.
- Sở Nhị Thiếu, mời.
Mộ Dung Lãng Trần mỉm cười, làm ra một cái thủ thế mời, hắn thực sự nghĩ không ra Sở Vân Bắc nơi nào tự tin vậy.
Nếu như có thể tại Cổ Thành Sở gia đả kích Sở Vân Bắc một cái, vậy dĩ nhiên là bọn hắn vui lòng a.
- Hừ.
Sở Vân Bắc hừ lạnh một tiếng, liền hướng lấy đầu bậc thang tầng thứ bảy đi đến.
Lục Đạo