Vô Song Thánh Thành, bên trong một gian nhã uyển Diệp phủ độc đáo, Tư Không Vũ đang nhàn nhã uống trà, nghe Diệp Thệ Thủy cùng mấy đại Gia Chủ báo cáo, thần sắc không hề bận tâm.
Cách sự tình Tiêu Phàm diệt sát 7 đại gia tộc đã qua hơn ba tháng thời, mọi việc cũng chầm chậm khôi phục bình tĩnh, Vô Song Thánh Thành cũng lần nữa đi vào quỹ đạo.
Chiến Thần Điện Phân Điện do tân chi nhánh Chiến gia chưởng quản, điểm này Diệp Thệ Thủy bọn hắn sớm đã nghĩ đến, bất quá, Vô Song Thánh Thành Bát Đại Thế Gia bây giờ lại biến thành Tứ Đại Thế Gia.
Tứ Đại Thế Gia trừ tân Chiến gia, còn có Diệp gia, Tô gia cùng Sở gia, Úy Trì gia tộc vẫn như cũ phụ thuộc Diệp gia, cho nên cũng không bước vào hàng ngũ Tứ Đại Thế Gia.
Đồng dạng, Tứ Đại Thế Gia diệt tộc, Cửu Tiêu Cung, Vô Nhai Cung, Thần Binh Các cùng Thần Dược Các cũng tạm thời quan bế.
Nguyên bản Diệp Thệ Thủy bọn hắn còn đang suy nghĩ, Tứ Đại Thế Lực hơn phân nửa nhất định sẽ một lần nữa phái người tới đây, đến lúc đó bọn hắn còn chuẩn bị hảo hảo chèn ép một phen.
Nhưng mà hơn ba tháng qua, Tứ Đại Thế Lực vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, không khỏi làm Diệp Thệ Thủy bọn hắn kinh ngạc.
Mà Tư Không Vũ cũng không có tiết lộ cho bọn hắn bất kỳ tin tức gì, Diệp Thệ Thủy mấy người trong lòng thập phần nghi hoặc.
Mấu chốt nhất là sự tình Tư Không Vũ xử lý xong Vô Song Thánh Thành, động tác gì cũng đều không có, cũng không nghĩ đến rời đi, việc này khiến đám Diệp Thệ Thủy không nghĩ ra.
- Tư Không đại nhân, đây chính là sự tình Vô Song Thánh Thành phát sinh tháng này, còn mời ngài phê bình chỉ giáo nhiều hơn.
Diệp Thệ Thủy cung kính nói, trước mặt Tư Không Vũ không dám có bất kỳ lười biếng.
- Các ngươi giải quyết tốt là được, chuẩn.
Tư Không Vũ khoát khoát tay thản nhiên nói.
- Vâng, đại nhân.
Đám người nhao nhao xoay người, sau đó rời khỏi nhã uyển.
Trong lòng bọn hắn cảm giác rất khó chịu, không biết Tư Không Vũ là có ý gì, qua một đoạn thời gian liền muốn bản thân đám người báo cáo tình huống Vô Song Thánh Thành, nhưng hắn lại căn bản không đặt ở trong lòng.
Ai cũng không biết bên trong đầu hắn bán là thuốc gì, bất quá bởi vì thân phận hắn nên ai cũng không dám lãnh đạm.
- Cha (sư tôn)!
Đợi Diệp Thệ Thủy bọn hắn sau khi rời đi, hai đạo thân ảnh bước nhanh vào, thần sắc có chút sốt ruột, hai người chính là Tư Không Tàng Kiếm và Lạc Vũ Lạc.
Thần sắc Tư Không Vũ đạm nhiên, bưng một cái chén trà khẽ nhấp một cái.
- Cha, Tu La Điện còn có nửa tháng sẽ xuất hiện.
Tư Không Tàng Kiếm đi đến bên cạnh Tư Không Vũ hít sâu một cái nói, dù là hắn ẩn nhẫn đầy đủ cũng khó che đậy kích động trong lòng.
- Không phải còn nửa tháng sao? Gấp cái gì.
Tư Không Vũ chậm rãi đặt chén trà xuống, bộ dáng tính trước kỹ càng.
- Vâng, cha!
Thần sắc Tư Không Tàng Kiếm vội vàng nghiêm một chút,.
- Bên trên công phu dưỡng khí, ngươi còn cần học tập cùng Lạc Vũ Lạc.
Tư Không Vũ không khỏi thưởng thức nhìn Lạc Vũ Lạc một cái.
- Sư tôn, đồ nhi chỉ là hậu tri hậu giác mà thôi, sư huynh rất nhiều phương diện làm tốt hơn Lạc Vũ Lạc nhiều, Lạc Vũ Lạc Hướng sư huynh học tập mới đúng.
Lạc Vũ Lạc vội vàng nói, trên mặt tràn đầy vẻ nhu hòa.
Tư Không Tàng Kiếm đầu tiên là trong mắt lóe lên một tia khó chịu, bất quá nghe được Lạc Vũ Lạc nói, lập tức quét sạch âm u trong mắt.
Tư Không Vũ hài lòng gật đầu, nhìn Lạc Vũ Lạc càng ngày càng thuận mắt, sau đó thần sắc nghiêm lại nói:
- Chiến gia có tin tức Tiêu Phàm không?
Tư Không Tàng Kiếm hai người lắc đầu, Tư Không Tàng Kiếm suy nghĩ một chút nói:
- Cha, gia chủ Chiến gia một mực cố gắng tìm hiểu tin tức Tu La Điện, không có hắn hỗ trợ, chúng ta cũng không có khả năng làm rõ ràng nhanh như vậy.
- Đã như vậy, vậy ngươi liền đi thôi.
Tư Không Vũ chỗ nào không biết tâm tư con trai của hắn, đoán chừng là thu của người khác không ít chỗ tốt.
- Hài nhi thay Chiến Bách Dương tạ ơn cha.
Tư Không Tàng Kiếm cung kính thi lễ nói.
- Tàng Kiếm, Lạc Vũ Lạc.
Tư Không Vũ bình tĩnh suy nghĩ rốt cục có một tia biến hóa:
- Các ngươi thực lực mặc dù không tệ nhưng tiến vào Tu La Bí Cảnh phải tất yếu cẩn thận, đồ vật Tu La Truyền Thừa không phải dễ được như vậy. Được là các ngươi may mắn, không chiếm được liền không nên miễn cưỡng, nhất định phải nhớ kỹ câu nói này!
- Vâng, sư tôn!
Lạc Vũ Lạc cung kính gật gật đầu.
- Yên tâm đi cha, chỉ cần mấy yêu nghiệt Chiến Thần Điện không tới, những người khác thì ta và sư đệ có thể giải quyết.
Tư Không Tàng Kiếm hăng hái vỗ vỗ lồng ngực bảo đảm nói.
Tư Không Vũ thật sâu nhìn Tư Không Tàng Kiếm một cái, không có nói thêm cái gì, chỉ là âm thầm bàn giao cho Lạc Vũ Lạc vài câu.
Chỗ sâu Hồn Thú Sơn Mạch, dãy cung điện tọa lạc bên trong mảnh u sâm hùng vĩ, trong đó giữa đại sảnh một tòa cung điện cung kính quỳ một đạo thân ảnh.
Nếu như Tiêu Phàm nhìn thấy, khẳng định sẽ nhận ra, người này không phải ai khác, chính là Ám Dực được hắn thả đi.
Bên trên thủ tọa còn ngồi một bóng người, đó là một nam tử trung niên mặc hắc sắc trang phục, một cái ống tay áo trống rỗng, nam tử chính là Vô Thường Phán Quan lúc trước bị Túy Ông đoạn một cánh tay.
- Ám Dực, bản tọa thật vất vả cho ngươi một cơ hội, ngươi không nên để cho bản tọa thất vọng.
Vô Thường Phán Quan nhàn nhạt mở miệng nói.
- Ám Dực tuyệt đối không phụ đại nhân hi vọng.
Ám Dực cung kính gật đầu, đối với Vô Thường Phán Quan hắn vẫn có một loại cảm kích phát ra từ nội tâm.
- Vô Môn Phán Quan và Tử Thần Phán Quan bọn hắn khẳng định cũng sẽ phái người tiến vào Tu La Điện, đến thời điểm ngươi cần phải cẩn thận, không nên gây họa cho danh tiếng bản tọa.
Vô Thường Phán Quan tiếp tục nói.
Hắn hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Ám Dực, tựa như muốn đem tâm tư Ám Dực nhìn thấu, những ngày qua, hắn luôn cảm giác Ám Dực cùng trước đó có chút khác biệt, nhưng bất đồng nơi nào hắn lại nói không lên đây.
Đáng tiếc, vô luận hắn gây áp lực như thế nào cho Ám Dực, thần sắc Ám Dực cũng như thường, ngừng lại, Vô Thường Phán Quan nói:
- Đúng rồi, ngoài ra ta lại phái mấy người âm thầm bảo hộ ngươi, nếu như bọn hắn nắm lệnh bài, ngươi không cùng bọn hắn tranh phong.
- Vâng.
Ám Dực thần sắc đần độn nói, hắn trong lòng thập phần khó chịu, Vô Thường Phán Quan nói tới bảo hộ, đối với Ám Dực mà nói chỉ là một chuyện cười.
Xem như sát thủ thì không cần người bảo hộ, Vô Thường Phán Quan âm thầm phái người, nói là bảo hộ, còn không bằng nói là giám thị, hoặc có lẽ là căn bản không tin Ám Dực hắn.
Chỉ là trước mặt Vô Thường Phán Quan, hắn tự nhiên sẽ không biểu lộ ra, chỉ cần Vô Thường Phán Quan không gây nguy hại tính mạng hắn, Ám Dực liền có thể mắt nhắm mắt mở, dù sao Vô Thường Phán Quan là ân nhân cứu mạng hắn.
Dạng sự tình này không chỉ phát sinh ở chỗ này, theo nửa tháng kỳ hạn càng ngày càng gần, rất nhiều người đều rục rịch, lặng lẽ chạy tới Bạo Loạn Chi Hải.
Nam Vực Đại Ly Đế Triều, Bắc Lão bên trong Trúc Viên, cung kính đứng trước mặt là bốn tên thanh niên, trong đó trên người ba người lộ ra lãnh ý thấu xương, loại lạnh này tựa như đến từ bên trong.
Bốn người ánh mắt đều rơi trong phòng, đang đợi cái gì, bên cạnh bọn họ còn nằm sấp hai đầu Hồn Thú.
Két một tiếng, cửa phòng mở ra, bốn người thần sắc nghiêm lại, thân thể đứng thẳng tắp, chỉ thấy Bắc Lão từ trong phòng đi ra, hai đầu Hồn Thú cũng uể oải mở hai mắt ra.
Bắc Lão hài lòng nhìn bốn người một cái, ngưng tiếng nói:
- Huyết Vô Tuyệt, Phong Lang, Ảnh Phong, Bắc Thần Phong cùng Tiểu Kim, Tiểu Minh, lần này các ngươi đi, nhất định phải cẩn thận.
- Chỉ cần có thể tìm được công tử, núi đao biển lửa không chối từ!
Ánh mắt Phong Lang kiên nghị nói.
- Tiêu Phàm chính là Huyết Lâu Lâu Chủ, ai dám ứng phó hắn đều phải bước qua thi thể chúng ta.
Huyết Vô Tuyệt gật đầu nói.
Ảnh Phong cùng Bắc Thần Phong không nói, bất quá ánh mắt hai người cũng thập phần kiên định, nhất định sẽ bảo hộ Tiêu Phàm rời đi, Tiểu Kim cùng Tiểu Minh trong mắt u quang lập loè.
- Các ngươi cũng yên tâm, nơi đó tạm thời sẽ không xuất hiện lão quái vật, về phần cùng tuổi một đời, ta đối với các ngươi có lòng tin, ngọc bất trác bất thành khí, người trẻ tuổi bên trong gió tanh mưa máu mới có thể nhanh chóng trưởng thành, đi thôi.
Bắc Lão cho đám người một cái ánh mắt yên tâm, bốn người hơi hơi thi lễ, sau đó mang theo Tiểu Kim cùng Tiểu Minh biến mất ở bên trong tiểu viện.