Trạng thái hiện tại của Tiêu Phàm rất không tốt, Hồn Hải, kinh mạch, tạng phủ, gân cốt toàn bộ đều không có chỗ nào hoàn hảo, đến cả thân thể cũng không thể động đậy.
Long Vũ tìm kiếm Linh Thảo bổ sung huyết khí quả thật có thể khiến hắn tạm thời không chết, thậm chí có khả năng giúp hắn chậm rãi khôi phục tu vi.
Nhưng mà, quá trình này dài đằng đẵng, Tiêu Phàm không có thời gian dài như vậy hao tổn ở chỗ này.
Bây giờ thân phận hắn là Điện Chủ Tu La Điện đã bại lộ, người muốn tìm hắn để gây sự đoán chừng đều ở khắp mọi nơi tìm hắn. Một khi không tìm thấy hắn, rất có thể dọc theo con đường Đại Ly Đế Triều tra được nhà Tiêu gia.
Nếu như Tiêu gia bởi vì Tiêu Phàm hắn mà xuất hiện điều gì ngoài ý muốn, Tiêu Phàm nhất định sẽ hối hận cả đời.
Cho nên, hắn nhất định phải nhanh chóng khôi phục thân thể, sau đó tìm biện pháp khôi phục tu vi.
- Ta đây có một chút Hạ Phẩm Hồn Thạch, nhưng mà không nhiều, Trung Phẩm Hồn Thạch lại có không ít.
Long Vũ từ bên trong Hồn Giới lấy ra mấy đống Hồn Thạch nói.
- Không cần, Hạ Phẩm Hồn Thạch là đủ.
Tiêu Phàm lắc đầu, cường độ thân thể hiện tại của hắn không thể hấp thu Hồn Lực Trung Phẩm Hồn Thạch, cho dù Hạ Phẩm Hồn Thạch đoán chừng cũng phải từ từ.
Tiêu Phàm cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, bản thân lại còn có lúc dùng đến Hạ Phẩm Hồn Thạch, bên trong Hồn Giới hắn ngược lại là có không ít Hạ Phẩm Hồn Thạch, nhưng mà luôn chồng chất bên trong một cái ngõ ngách, chính hắn cũng rất ít sử dụng.
- Lấy hai khối thả vào trong tay ta, hai khối đặt ở dưới lòng bàn chân, một khối đặt ở đỉnh đầu ta.
Tiêu Phàm tiếp tục nói, Long Vũ cũng nhất nhất làm theo lời Tiêu Phàm.
Làm xong tất cả những thứ này, Long Vũ hỏi:
- Bây giờ thế nào nữa?
- Trên người ngươi có kim châm không, nếu không có thì ngân châm cũng được.
Tiêu Phàm hỏi, bên trong Hồn Giới hắn ngược lại là có không ít kim châm, thậm chí còn có Long Văn Kim Châm.
Nhưng mà, theo tu vi của hắn nâng cao, phẩm giai Hồn Giới trên người cũng cao hơn nhiều, phàm là đạt tới Thất Phẩm Hồn Binh, một khi tu sĩ dùng Hồn Lực khóa chặt, cũng chỉ có bản thân tu sĩ mới có thể mở ra.
Đương nhiên, còn có một loại phương pháp khác, chính là tu sĩ chết, Hồn Lực lưu tại phía trên Hồn Giới liền sẽ biến mất, những người khác tất nhiên cũng có thể lấy ra.
- Không có.
Long Vũ suy nghĩ một chút nói, trên mặt lộ ra vẻ thất thần, vì không thể giúp được Tiêu Phàm mà cảm thấy hổ thẹn.
- Vậy trâm cài đầu thì sao?
Tiêu Phàm lại vô cùng bình tĩnh, bình thường thật đúng là không ai lại mang kim châm ngân châm trên người, có điều hắn vẫn ôm một tia hi vọng hỏi.
- Ngươi không nói sớm, cái này ta có rất nhiều.
Long Vũ hì hì cười một tiếng, mở bàn tay ra, lòng bàn tay lập tức có tầm mười cây trâm cài đầu các loại khác nhau, loại kém nhất cũng là dùng hoàng kim chế tạo ra.
Tiêu Phàm bĩu môi, nếu có kim châm, ta cũng sẽ không dùng đến trâm cài đầu, vừa nghĩ tới bản thân phải dùng trâm cài đầu làm kim châm, Tiêu Phàm liền lẩm bẩm.
Dù hiện tại hắn đã coi như là Cửu Phẩm Luyện Dược Sư, nhưng mà vừa nghĩ tới phải hướng dẫn một người không biết gì về y thuật dùng trâm cài đầu chữa thương cho bản thân, trong lòng hắn cũng rất không yên lòng.
- Bây giờ làm như ta nói, đầu tiên dùng một cái trâm cài đầu, từ chính giữa đan điền cắm xuống dưới, đại khái khoảng ba tấc.
Tiêu Phàm trực tiếp xem nhẹ vấn đề trước đó, nói thẳng.
Long Vũ kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, vội vàng lui ra phía sau hai bước, đầu lúc lắc như trống, rút tiếng nói:
- Không được, ta biết ngươi không có tu vi sẽ rất khó chịu, nhưng mà ngươi cũng không nên từ bỏ hi vọng để tự sát chứ, bất luận như thế nào ta cũng sẽ ở bên cạnh chăm sóc ngươi.
Khóe miệng Tiêu Phàm giật một cái, hắn hoàn toàn bị Long Vũ đánh bại, bản thân làm sao có thể tự sát chứ, cho dù tự sát, cũng sẽ không dùng cái trâm cài đầu của nữ nhân.
- Bà cô của ta, ngươi yên tâm, ta sẽ không tự sát, ta chỉ muốn nhanh nhanh tốt lên thôi.
Tiêu Phàm cười khổ nói.
- Nhưng mà cái trâm cài đầu này cắm vào đan điền ba tấc, người còn có thể sống sao?
Long Vũ hiển nhiên là không tin, đó chính là vị trí Hồn Hải mà.
- Ngươi quên à, ta là một Luyện Dược Sư, chỉ cần ngươi làm theo trình tự ta nói, ta nhất định sẽ không chết.
Tiêu Phàm tận tình khuyên bảo giải thích.
Hắn biết rõ Long Vũ muốn tốt cho mình, nhưng mà hiện tại hắn chỉ muốn khôi phục thương thế đã, ít nhất cũng phải khôi phục lực hành động. Vừa nghĩ tới thường xuyên phải để Long Vũ lau người cho, trong lòng Tiêu Phàm liền cảm giác khó chịu.
- Được, chẳng qua nếu như ta phát hiện thân thể ngươi có vấn đề gì, ta sẽ lập tức ngừng lại.
Đôi mắt đẹp của Long Vũ lấp lóe một cái, vẫn là đi đến bên người Tiêu Phàm.
- Bây giờ làm như ta nói.
Tiêu Phàm gật gật đầu, trong lòng thầm quyết định, chỉ cần bản thân không chết, tuyệt đối sẽ không kêu đau, bằng không ai biết sau đó Long Vũ còn giúp mình nữa không.
Phương pháp Tiêu Phàm muốn sử dụng chính là phương pháp lúc trước cứu Sở Khinh Cuồng, chỉ cần cắm bốn kim châm vào Hồn Hải, cũng chính là đan điền, cùng đỉnh đầu cùng tứ chi, Hồn Lực bên trong Hồn Thạch liền sẽ tự động dung nhập vào cơ thể hắn.
Chỉ là hiện tại Tiêu Phàm nặng hơn quá nhiều so với Sở Khinh Cuồng, Hồn Lực mà Hạ Phẩm Hồn Thạch ẩn chứa đều có chút tiếp nhận không nổi.
Long Vũ dựa theo cách của Tiêu Phàm, trên người cắm năm cái trâm cài đầu, chỉ riêng trên đỉnh đầu không có Hồn Châm, Tiêu Phàm không dám để cho Long Vũ ra tay, dù sao, đầu thế nhưng là bộ phận nguy hiểm nhất.
Đương nhiên Long Vũ cũng không dám ra tay, dù là Tiêu Phàm đau khổ nhờ vả, nàng cũng sẽ không cắm cái trâm cài vào đầu Tiêu Phàm.
- Thế nào?
Nhìn bộ dáng Tiêu Phàm, Long Vũ lo lắng hỏi.
- Rất tốt, có lẽ không cần mấy ngày nữa, ta liền có thể cử động được.
Tiêu Phàm gật đầu nói, hắn rõ ràng có thể cảm giác được thương thế trong cơ thể khôi phục nhanh mấy phần.
Năm cái trâm cài đầu kia không chỉ đang hấp thu Hồn Lực bên trong Hạ Phẩm Hồn Thạch, nó cũng đang hấp thu cả thiên địa linh khí bốn phía.
Mặc dù so với thương thế của Tiêu Phàm, loại tốc độ này rất chậm, nhưng cuối cùng cũng tìm được một hi vọng.
- Răng rắc ~
Sau thời gian một nén nhang, năm Hạ Phẩm Hồn Thạch kia rốt cục hóa thành bột mịn, toàn bộ Hồn Lực bị Tiêu Phàm hấp thu. Long Vũ vội vàng lại lấy ra năm Hạ Phẩm Hồn Thạch đặt vào chỗ trước đó, lòng vòng như vậy lặp đi lặp lại.
Ngay từ đầu năm Hạ Phẩm Hồn Thạch đều cần thời gian hấp thu một nén nhang, ba ngày sau, Tiêu Phàm một lần duy nhất đã có thể hấp thu 100 Hạ Phẩm Hồn Thạch.
Hạ Phẩm Hồn Thạch sử dụng hết, Tiêu Phàm lại bắt đầu dùng Trung Phẩm Hồn Thạch, Trung Phẩm Hồn Thạch trên người Long Vũ cũng có không ít, rất nhanh trôi qua nửa tháng.
Rốt cục, xương tay cùng xương đùi của Tiêu Phàm cơ bản khôi phục, hơn nữa tốc độ khôi phục còn đang tăng lên, hiện tại Tiêu Phàm ít nhất có thể cử động được.
Vừa nghĩ tới bản thân rốt cục có thể sống tự do, Tiêu Phàm cảm giác bản thân thắng được một trận chiến gian nan, mà Long Vũ lại lộ ra vẻ thất vọng, tựa như mất đi đồ vật gì quan trọng.
Lại qua nửa tháng, Tiêu Phàm rốt cục có thể đi lại tự do, xương cốt toàn thân khôi phục, phạm vi hắn đi đã không chỉ giới hạn trong sơn động, thỉnh thoảng có thể đi ra bên ngoài hít thở không khí trong lành.
Có thể lại đứng lên lần nữa, khiến Tiêu Phàm cảm giác trọng sinh lần nữa, bản thân rốt cục lại sống lại.
Thời gian ba tháng trôi qua rất nhanh, kinh mạch và gân cốt Tiêu Phàm cũng khôi phục hoàn toàn, điều này đối với Tiêu Phàm mà nói là một chuyện tốt, bởi vì hắn rốt cục có thể nghĩ biện pháp khôi phục Hồn Hải.
Nhưng mà, khiến Tiêu Phàm thất vọng thậm chí tuyệt vọng là theo Hồn Lực tràn vào trong cơ thể hắn, Hồn Hải đã bị phá toái căn bản không có bất cứ động tĩnh gì.
Hắn mặc dù có năng lực chữa cho Hồn Hải cùng khôi phục tu vi, nhưng là tâm thần hắn căn bản không liên lạc được U Linh Chiến Hồn cùng Bạch Thạch, muốn khôi phục Hồn Hải, nhất định phải mượn nhờ lực lượng Bạch Thạch cùng U Linh Chiến Hồn.
Tiêu Phàm có thể cảm nhận được bọn chúng tồn tại, bọn chúng ngay ở trong cơ thể bản thân, nhưng cũng không cách nào liên hệ được, trong lòng Tiêu Phàm vô cùng nóng nảy.
- Tiêu Phàm, ngươi tạm thời đừng gấp, chúng ta rời khỏi nơi này, có lẽ có thể tìm được phương pháp để khôi phục tu vi.
Long Vũ nhìn bộ dáng Tiêu Phàm liền vội vàng an ủi, nàng biết rõ, thời gian ở riêng với Tiêu Phàm có lẽ chẳng mấy chốc sẽ kết thúc.