Hai canh giờ sau. Dưới sự bảo hộ của đám tu sĩ cao cấp đám người đã an toàn vượt qua được cây cầu đá chính thức đặt chân vào nội cốc. sau khi hai bên kiểm đếm lại nhân số thì thấy rằng mỗi bên đều mất chừng một phần ba số người, nhưng tổn thất đó là không đang kể,
Lôi Đại Cang nhìn Dương Khải Kỳ rồi nói:
“Đã đến nội cốc, có lẽ chúng ta nên tiếp tục bàn lại xem, khi lấy được bảo vật sẽ phân chia thế nào chứ nhỉ”
Dương Khải Kỳ nghe vật thì đầu tiên trên mặt lóe lên một tia hắc khí, nhưng hắn nhanh chóng thu liễm nét mặt cười nói:
“Vậy Lôi lão đệ muốn thế nào”
Lôi Đại Cang nói:
“Ta cho rằng, chúng ta cùng hợp lức lấy được thứ đó rồi hãy phân chia, giờ nói gì cũng là còn quá sớm”
Dương Khải Kỳ gật đầu,
"Chúng ta y theo lời ngươi, tạm thời không tranh đấu. Tất cả đợi sau khi đoạt bảo rồi hãy nói!, Nhưng người cũng đừng có giở trò sau lưng chúng ta, “
"Tốt! Quyết định của ngươi tuyệt đối là lựa chọn sáng suốt, chúng ta đồng loạt vào nhất định lần này sẽ mã đáo thành công" Lôi Đại Cang cười ha hả nói. Sau đó lão đứng lên nhằm phía trước bước đến, đám người phía sau cũng nhanh chóng bám theo.
Đi được một lúc đám người Hai bên chính ta đi đến một nơi tương tự như là một mê cung.
Nơi đây cây cối mọc hết sức kỳ dị, bảo tháp được xây dựng ở khắp nơi tạo thành vô số ngã ba ngã tư, vô cùng rắc rối. Kích cỡ của các bảo tháp này thì tương đương với nhau, rộng chừng mười trượng hơn, có khi nằm ở hướng nam có khi là ở hướng bắc, cũng có khi là không theo hướng nào, tựa hồ như không theo quy luật nào cả. Những mặt trên đều lóe lên bạch quang nhàn nhạt, tựa hồ đã được thi triển một loại cấm chế nào đó.
Tuy những ngã tư này đi một khoảng cách xa mới gặp một cái, nhưng chí ít đã đi qua tám, chín cái như thế, đó là chưa tính những con đường khác. Như vậy số lượng bảo tháp thật sự là không ít!
Lôi Đại Cang nói:
“Trong mỗi một cái bảo tháp này, đều có hoặc không có bảo vật, các ngươi có thể thử thách bản thân, nếu thực sự có thể mở được bảo tháp thì không cần đi sâu hơn nữa cũng được”
Đám người nghe vậy thì đều hưng phấn hẳn lên, trừ đám người Lôi Đại Cang và Dương Khải Kỳ mỗi người đều tiến đến chọn cho mình một cái bảo tháp bắt đầu thử sức. Thế nhưng khi mọi người bắt đầu thi pháp thì một sự kinh hoàng xảy ra, tất cả các bảo tháp sau khi được linh lực tác động vào, thì nhanh chóng phát sáng lấp lánh.
Cùng với ánh sáng chói lòa con mắt, là một vùng huyết hồng lan tỏa ra, những tu sĩ thi pháp toàn bộ đều bị huyết hồng hấp thụ,
Lôi Đai Cang và Dương Khải Kỳ cũng với đám người chỉ điềm nhìn đứng nhìn, dường như họ đã quá quen thuộc với việc này, không ai cảm thấy kinh ngạc hay thấy cần có động tác nào để cứu vớt đám tu sĩ kia cả.
Ngay cả Lôi Đại Cang, Thiếu chủ của chính đạo minh, cái tên thì như vậy nhưng lúc này hắn hành xử chẳng xứng với hai chữ chính đạo chút nào, trước sự gào thét đau đớn của đám tu sĩ kia hắn điềm nhiên mặc kệ, Trong mắt hắn đám tu sĩ Kết Đan và Linh sư kia không đáng một xu nào cả,
Còn lúc này, đám người dưới kia trước sức mạnh của bảo tháp tất cả đều bị hóa thành huyết vụ tẩm bổ cho bảo tháp, lúc này họ mới nhận ra, trong bảo tháp này làm gì có kho báu gì, trong này chính là nhốt quái vật, hoặc phù chú ác độc nào đó.
Lúc này một số người đã hối hận, Nếu được chọn lại, họ sẽ như một số người lúc trước ở ngoài cửa cốc, không theo Dương Khải Kỳ, cũng không theo Lôi Đại Cang mà sẽ như đám người Bạch Hàn Phong tự mình tìm kiếm cơ duyên, nhưng lúc này tất cả đều đã muộn.
Trên đời này không hề có thuốc hối hận, lúc này bọn họ chỉ có thể chấp nhận bị bảo tháp thôn phệ, sau khi thôn phệ xong đám người, đám huyết hồng lập tức hạ xuống mặt đất từ đó hình thành nên một cái ấn ký kỳ dị, nó nhanh chóng hòa nhập với mặt đất mở ra một cái truyền tống trận khổng lồ, xem ra nơi đây mới là nơi mà Lôi Đại Cang và Dương Khải Kỳ nhắm đến.
Nguyên lai khi mới vào cốc Triệu Thiên Hào và Vân Tam Nương đứng ra thu lấy nhân tâm của đám tu sĩ để cho họ đi theo chính là nhằm vào lúc này, múc đích của việc bảo vệ đám tu sĩ cấp thấp suốt đường đi chính là dùng cho lúc này, sử dụng họ làm tế phẩm,
May mắn là Bạch Hàn Phong không nghe theo lời đường mật của đám người Dương Khải Kỳ và Lôi Đại Cang, nếu không chỉ sợ lúc này hắn chỉ còn là một vũng máu mà thôi.
…………
Lúc này Dương Khải Kỳ và Lôi Đại Cang sau khi thấy Truyền Tống trận mở ra thì nhìn nhau cười lớn, Dương Khải Kỳ nói:
“Lần này tuy đám đi theo chúng ta tu vi không cao lắm nhưng lại nhiều, cho nên vẫn đủ máu huyết mở ra truyền tống trận vào Độc Long điện trong nội cốc”
Lôi Đại Cang cũng nói:
“Ngươi nói nhiều như vậy để làm gì, mau vào đi.” “Được, được, mời Lôi lão đệ đi trước, bản thái tử không vội, không vội”
Lôi Đại Cang cũng không nhiều lời dẫn theo người phe bên mình biến mất trong ánh sáng của truyền tống trận.
…………….
Trong lúc đó ở dưới Ngai vàng của Hi Văn, Bạch Hàn Phong và Toan Nghê đang đứng trong một căn phòng vô cùng kỳ dị
Phía trước hắn lúc này có một tấm gương, nhung tấm gương này không hề phản chiếu hình ảnh của hắn mà bên trong đó hắn nhìn thấy được một tào đại điện vô cùng hùng vĩ, trên đó có viết ba chữ
Độc Long Điện
Bạch Hàn Phong nhìn kỹ một chút rồi tự hỏi, không biết có thể nhìn vào bên trong điện được không thì hắn nhìn thấy dưới bức tường đá bên cạnh tấm gương này, có một địa đồ rất lớn, trên đia đồ không ngờ lại thể hiện Bản đồ hoàn chỉnh của Độc Long Cốc,
Chỗ mà hắn đang đứng được vẽ bằng mực đỏ, có biểu thị cả tấm gương kỳ dị này, bên cạnh còn có bốn chữ,
“sử dụng linh lực”
Bạch Hàn Phong thấy vậy thì cũng muốn thí nghiệm qua một chút.
Hai bàn tay đặt trước ngực, mười ngón tay đan lại với nhau. Linh lực từ trong cơ thể ngưng tụ trên hai tay. Hắn tách ra một tia linh lực, xuất ra giữa lòng bàn tay. Tia linh lực màu xanh nhạt không ngừng tỏa ra linh khí. Bạch Hàn Phong quát khẽ một tiếng:
- Đi.
Tia linh lực đó nhanh chóng rời tay hắn chui vào trong Tấm gương này. Lúc này, trên tấm gương đột nhiên xuất hiện, vô số gợn sóng rồi nhanh chóng hình thành nên một đường hầm không gian, mà Bạch hàn Phong ngờ rằng điểm đến chính là cái hình phản chiếu trong gương lúc đầu, Độc Long Điện.
Hắn thử thò một tay và trong trùng động, thì cảm thấy nơi đây có lực hút vô cùng lớn, hắn ngần ngừ một chút rồi nhảy vào trong trùng động, khi cơ thể vừa mới tiến vào hắn đã bị một hấp lực rất lớn kéo đi, chờ cho hấp lực tán đi, hắn đã đứng ở trong Độc Long Điện, hắn đưa mắt nhìn xung quanh, hiện tại hắn đang đứng ở trong một căn phong rộng chừng ba mươi trượng, mỗi bên phải trái là một hàng hai mươi cây cột lớn, mỗi cây đều trạm trổ những con độc long quấn sung quanh.
Trên nơi cao nhất là một chiếc ghế màu đen, không biết loại thần mộc nào làm ra chiếc ghế này mà khi Bạch hàn Phong lại gần thì thấy nó tỏa ra hương thơm vô cùng dễ chịu, khiến cho thần hồn của hắn vô cùng sảng khoái.
“Ủa”
Sau khi hít một hơi hắn chợt nhận ra mình đã nhìn thấy thứ gỗ này ở đâu rồi, rồi hắn nhớ ra, trong túi trữ vật của hắn có một cây, loại gỗ làm ra cái ghế kia có tên là
Huyết Mộc