Nhưng... giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, hắn vẫn là Trần Trường An kia, từ đầu tới cuối, bản chất chưa từng thay đổi.
“Nhưng sao ta cảm thấy, hắn như vậy rất đẹp trai?” Hả?
Đẹp trai?
Đẹp trai chỗ nào?
Đám người Đại Hoàng không hẹn mà cùng nhìn về phía Cổ Phượng Dao nói ra lời này.
Trừ Cố Tiên Nhi cực kỳ tán đồng, ánh mắt những người khác nhìn Cổ Phượng Dao như đang nói.
Ngươi mù từ lúc nào?
“Làm sao vậy?”
“Không đẹp trai sao?”
“Đẹp trai, cực kỳ đẹp trai, ngươi rất tinh mắt”. “Ngươi xem, ta biết ngay chỉ có ngươi hiểu ta”.
Ánh mắt của những người khác khiến Cổ Phượng Dao suýt nữa hoài nghi nhân sinh, chẳng nhẽ nàng ta nói sai rồi?
..
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Nhưng có Cố Tiên Nhi phụ họa, Cổ Phượng Dao cảm giác chính mình tìm được đồng đội đáng tin cậy. Nàng ta không có vấn đề, ánh mắt bọn họ mới có vấn đề.
“Hai người các người... có bệnh về mắt!”
Ánh mắt Đại Hoàng nhìn về phía hai người này tràn đầy thông cảm. Tuổi còn trẻ đã mù rồi, rất đáng thương.
“Nha đầu Phượng Dao kia tầm mắt hạn hẹp, số lần ra ngoài không nhiềt “Hiểu được, hiểu được”, Tam trưởng lão bất đắc dĩ nói.
“Vậy về sau dẫn nàng ta đi mở mang tâm mắt. Ừm... nơi nào nhiều đàn ông nhỉ?”
“Hình như là nơi từa tựa thanh lâu?”
“Nơi đó hẳn là có thể mở mang tầm mắt”. Hả? Thanh lâu?
Hai chữ này phát ra từ trong miệng một con chó sao cứ có cảm giác... là lạ nhỉ?
“Thanh lâu? Đây là nơi nào?”
“Nghe tên chắc hẳn là nơi không tồi phải không?”
Cổ Phương Dao không biết thanh lâu là gì, tò mò nhìn sang Cố Tiên Nhi.
Lại không ngờ rằng những lời này của nàng ta nói với ai cũng được, nhưng tuyệt đối không thể nói với Cố Tiên Nhi. Đây không phải chọc vào chỗ đau của người ta sao?
“Không tồi?”
“Ha ha, đúng là không tồi thật, ngươi cứ tới là biết”.
Cố Tiên Nhi cười khẩy một tiếng, quay đầu đi không nhìn Cổ Phượng Giao nữa. Điều này cũng khiến Cổ Phượng Dao thắc mắc, nàng ta... đắc tội Cố Tiên Nhi chỗ nào?
“Ta nói sai gì sao?”, Cố Phương Giao mờ mịt hỏi.
“Không sai, ngươi nói không sai, thanh lâu kia đúng thật là một nơi tốt”.
“Nếu không lần sau ta dẫn ngươi đi?”, Đại Hoàng mắt lóe sáng nói.
“Thật vậy chăng?”
“Phượng Dao, đó không phải là nơi nữ tử nên đến”, Tam trưởng lão bất đắc dĩ thở dài một hơi. Trần Trường An vô sỉ, chó của hắn cũng chẳng ra gì.
Không phải là nơi nữ tử nên đến?
Thế... chẳng phải càng nên đi xem sao?
Lời của Tam trưởng lão chẳng những không đánh tan tò mò của Cổ Phượng Dao mà ngược lại càng khiến nàng ta thêm mong đợi.
Bên trong hoàng thành, mọi người thấy Trần Trường An thích được khen như vậy lập tức thể hiện toàn bộ sức lực.
Nói tới miệng rát lưỡi khô, cổ họng cũng sắp bốc khói.