"Thật không thể tin được, thực lực hiện tại của Tiêu Dao Phong Đế lại cường đại đến thế”.
"So sánh với ba vị cường giả Đại Đế của tổ tiên Cổ gia chúng ta cũng không hề thua kém", Tam trưởng lão kinh ngạc nói.
Sau khi nói xong, Tam trưởng lão liếc nhìn Đại Hoàng. Lúc này, Cố Tiên Nhi và Ngô Danh Đao đều không bị ảnh hưởng chút nào.
Nhìn dáng vẻ này chắc hẳn là Đại Hoàng đang giúp bọn họ ngăn cản khí thế tỏa ra từ cường giả Đại Đế.
Một con yêu thú đỉnh cao cấp chín sao?
Mặc dù bọn họ cũng không bị ảnh hưởng quá lớn, nhưng những người khác trong đế đô lại phải chịu đựng sự đau khổ không thể diễn tả.
Gần như vào lúc khí thế bộc phát, gần một nửa số người trong đế đô trực tiếp ngã xuống đất và ngất xỉu.
Ngay cả những người chưa ngất đi cũng run rẩy toàn thân và nằm dài trên mặt đất.
"Thật là khí thế khủng khϊếp, đây chính là cường giả Đại Đế sao?” "Quả nhiên kinh khủng!"
Lúc này, đám người Ân Công Vũ cũng vô cùng sốc, thực lực của cường giả cấp bậc Đại Đế lại làm mới sự hiểu biết của bọn họ một lần nữa.
Cũng may lần này có Phong Vô Lượng ở đây, nếu không thì liệu hoàng thất có ngăn cản được sự tấn công của Trần Trường An không?
Không thể ngăn cản được! Căn bản không phải là đối thủ cùng đẳng cấp.
Ngay lúc mọi người trong hoàng thất đang âm thầm vui mừng, Phong Vô Lượng lại xuất hiện trước mặt Trần Trường An như một bóng ma.
Nhìn thấy Phong Vô Lượng xuất hiện, vẻ mặt Trần Trường An vẫn bình tĩnh như thường, căn bản không có ý định ra tay.
Nhìn thấy một màn này, Phong Vô Lượng không khỏi cảm thấy trong lòng run rẩy, chuyện cũ trong nháy mắt hiện lên.
Lại là như vậy? Lại là thế này? Giống hệt với năm đó, chỉ là đổi thời gian và địa điểm thôi.
Nhưng Trần Trường An... vẫn không để ý đến hắn ta chút nào, thậm chí còn không thèm phòng ngự?
"Trần Trường An! Ngươi đừng xem thường người khác". "Ta... đã không còn là người của năm đó nữa!"
Phong Vô Lượng tức giận ra tay, không chút lưu tình, tung một tưởng thật mạnh vào trên người Trần Trường An.
Bùm!
Một tiếng vang thật lớn, long trời lở đất, giống như sấm sét từ trên trời rơi xuống.
Sức mạnh cường đại tạo ra biến động thật lớn, toàn bộ đế đô vào lúc này đang rung chuyển kịch liệt, như thể sắp sụp đổ bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu.
Cảm giác sợ hãi lan tràn trong lòng mọi người, rất sợ ngay sau đó, bọn họ sẽ rơi xuống vực sâu ngàn mét cùng với mặt đất rung chuyển.
Sức mạnh của Phong Vô Lượng khiến mọi người trong hoàng thất đều vui mừng ra mặt, cứ như vậy, cho dù Trần Trường An không chết thì chỉ sợ cũng sẽ bị thương.
Thật là trời giúp Ân gia, vào thời khắc quan trọng này, Tiêu Dao Phong Đế lại chủ động đến đây.
Ông trời không tuyệt đường của con người, quả nhiên ông trời không tuyệt đường của con người
"Không thể nào!" "Chuyện này không thể nào!"
Mọi người trong Ân gia còn chưa vui mừng được bao lâu thì Phong Vô Lượng đột nhiên nghe thấy âm thanh gần như sụp đổ.
Nhưng thanh âm này đối với người của Ân gia mà nói nhất định là một tin dữ cực kỳ lớn.
Sụp đổ? Tại sao lại bị sụp đổ?
Lúc này, trong ánh mắt của Phong Vô Lượng tràn đầy mê mang, khó hiểu, nghi ngờ...
Rất phức tạp, rất hỗn loạn. Giống như trái tim của hắn ta vào lúc này.
Phong Vô Lượng không thể hiểu được, hắn ta đã cố gắng nhiều năm như vậy, cũng đã khiêu chiến với không ít cường giả thuộc cảnh giới Đại Đế.
Tuy nói có thắng có thua, nhưng nhìn chung thì thắng nhiều hơn thua.
Nhưng tại sao hắn ta không thể đả thương đến cả tóc gáy của Trần Trường An chứ?