"Chính xác, chính là Trần Trường An".
"Vậy là tốt rồi, ta tới là vì hắn!"
Năm đó Phong Vô Lượng vừa bước vào cảnh giới Đại Đế liền bị thua thiệt trong tay Trần Trường An, có thể nói việc này đã tạo thành sự đả kích không nhỏ
cho hắn ta.
Bây giờ đã nhiều năm trôi qua, Phong Vô Lượng hết sức hài lòng với sự tăng trưởng thực lực của mình.
Cho nên khi nghe được tin tức về Trần Trường An, hắn ta liền không mời mà tới, định một lần nữa gặp gỡ Trần Trường An này.
"Chẳng lẽ tiền bối có khúc mắc với Trần Trường An này?” Nghe được lời Phong Vô Lượng nói, trong lòng Ân Công Vũ thấp thỏm hỏi.
Mẹ nó, có thể có khúc mắc với Phong Vô Lượng, Trần Trường An này quả nhiên không thể coi thường.
"Xem như thế đi".
"Sắp xếp cho ta một chỗ ở, sau khi Trần Trường An xuất hiện ta sẽ ra tay".
"Dạ, đa tạ ân đức của tiền bối".
"Tiền bối, ta sẽ lập tức cho người sửa sang lại chỗ ở cho ngài”.
Phong Vô Lượng đến, cuối cùng cũng khiến Ân Công Vũ có thể nở mày nở mặt, mặc dù họ hàng bề trên trong hoàng thất không biết hắn ta dùng cách gì,
nhưng vẫn tính công lao này trên đầu hắn ta.
Mấy ngày sau đó, lục tục có không ít người giúp đỡ khác đến, chẳng qua, không có cường giả cấp bậc Đại Đế, làm Ân Công Vũ có hơi mất mát.
Nhưng cho dù thế nào, có thể ra tay giúp đỡ vào lúc này đã không dễ.
Nhưng Trần Trường An vẫn không có bất kỳ tin tức gì, không có bất kỳ động tác gì, ngược lại khiến những người trong Đế Đô này bất an.
Điều này có ý nghĩa gì?
Có nghĩa, e rằng Trần Trường An đang chuẩn bị tiến về Đế Đô, thậm chí có khả năng hắn đã ở ngay trong Đế Đô.
Trần Trường An không làm gì, nhưng bầu không khí trong Đế Đô lại càng ngày càng trở nên căng thẳng.
Bầu không khí dường như có mưa gió sắp đến.
"Rốt cuộc... hắn đang chờ cái gì?"
Lúc này Tam trưởng lão đã chờ trong Đế Đô một thời gian, ông ta không hiểu, rõ ràng Trần Trường An đang ở trong Đế Đô, lúc nào cũng có thể ra tay, tại sao lại phải chờ!
"Phượng Dao, mấy ngày nay chẳng phải ngươi đi tìm Cố Tiên Nhi mãi sao?
"Không lẽ không nghe được chút tin tức gì?"
Mấy ngày nay, cứ hễ Cổ Phượng Dao rảnh rỗi là sẽ đi tìm Cố Tiên Nhi, nhưng bây giờ đến cả chính nàng ta cũng không nói rõ được tại sao mình muốn tìm Cố Tiên Nhi.
Muốn khuyên nàng ta rời khỏi Trần Trường An? Đừng làm tỳ nữ nữa?"
Dường như mong muốn này không còn mãnh liệt như lúc trước nữa.
Nhưng nàng ta vẫn không nhịn được mà chạy đi tìm đối phương, nhân tiện nhìn xem Trần Trường An đang làm gì.
Chỉ là Cổ Phượng Dao không nghĩ tới, nàng ta thân là đại tiểu thư Cổ gia, một đời thiên kiêu Cổ gia.
Trước mặt hai người Trần Trường An, nàng ta chẳng khác gì không khí, có hay không có nàng ta ở đây hoàn toàn không có điều gì khác biệt.
"Tam trưởng lão, hai người bọn họ tổng cộng nói với ta hai câu".
“Câu đầu tiên, ngươi đến rồi".
"Câu thứ hai, tạm biệt".
"Ngươi nói xem, ta có thể nghe ngóng được tin tức gì?"
Nhìn thấy dáng vẻ buồn bực của Cổ Phượng Dao, Tam trưởng lão cảm thấy hơi bưồn cười. Từ nhỏ đến lớn cô nhóc này vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, mọi người Cổ gia cũng nâng cô nhóc trong lòng bàn tay, chưa từng bị thiệt thòi như Vậy.