Đối với những người tu luyện công pháp hệ hỏa, nó có tác dụng vô cùng hiệu quả".
"Thứ này hết sức hiếm thấy, nếu bỏ lỡ lần này thì chỉ sợ cả đời cũng sẽ không có cơ hội gặp lại”.
"Hiện tại giá cả đã đạt tới năm trăm năm chục ngàn linh thạch thượng phẩm, còn có..."
"Sáu trăm ngàn!"
Người đấu giá còn chưa kịp nói xong thì đã có người nâng giá lên sáu trăm ngàn.
"Hóa ra là Tịnh Kiên Vương, nghe nói công pháp mà Tịnh Kiên Vương tu luyện là hệ hỏa, đúng không?”
"Không sai, thứ này có tác dụng rất lớn đối với Tịnh Kiên Vương".
"Bảy trăm ngàn!"
Hả?
Lại có người ra giá?
Mặc dù Tịnh Kiên Vương cũng là một vị vương khác, nhưng lại không có đất phong mà chỉ ở trong đế đô, nhưng cũng không ai dám coi thường người này, dù sao thực lực cũng đã đạt đến Bất Tử Cảnh tầng thứ bảy.
Ông ta cũng là một vị cường giả đứng đầu trong hoàng triều Phụng Thiên.
Nhưng không ngờ sau khi nhìn thấy Tịnh Kiên Vương ra giá mà còn có người dám ra tay cướp đoạt.
"Có phải... là hoàng thất không?"
"Hôm nay đương kim bệ hạ đích thân đến đây, chẳng lế bệ hạ muốn đoạt lấy thất hương xích diễm quả sao?"
"Nhưng công pháp mà bệ hạ tu luyện cũng không phải hệ hỏa, làm như vậy có mục đích gì?"
"Không biết, chẳng lẽ không hòa hợp với Tịnh Kiên Vương sao?"
Từ lâu đã có tin đồn, hoàng thất kiêng dè Tịnh Kiên Vương càng ngày càng mạnh, cho nên mới giữ ông ta ở lại đế đô để giám sát, đề phòng nghiêm ngặt.
Nhưng dù sao đây cũng chỉ là tin đồn, nhưng hành động hiện tại của hoàng thất dường như đã có chút xác thực tính chính xác của tin đồn.
Nhưng hoàng triều Phụng Thiên hiện tại đang mưa to sóng lớn, sự xuất hiện của Trần Trường An đã gây tổn thương nghiêm trọng đến nguyên khí của hoàng triều Phụng Thiên, lúc này lại đi chọc tức Tịnh Kiên Vương hình như có chút không đúng nhỉ?
Dù thế nào đi chăng nữa thì đây cũng là một vị trợ thủ rất đắc lực.
"Nếu bệ hạ muốn, vi thần đành phải từ bở', Tịnh Kiên Vương chỉ khẽ mỉm cười, dường như không hề tức giận với hành động của hoàng thất.
Trong bao sương, Ân Công Vũ cũng khế mỉm cười, nhưng tùy tùng bên cạnh có chút không hiểu.
"Bệ hạ, ngài làm như vậy có mục đích gì ạ?”, tùy tùng có chút nghi hoặc hỏi.
"Ta mua lại để tặng cho Tịnh Kiên Vương. Đây là ân điển của hoàng thất đối với ông ta, cũng là sự tôn sùng dành cho ông ta."
"Hiện tại thời buổi rối ren, thêm một người giúp đỡ, bớt đi một kẻ thù, tóm lại không bao giờ là tệ cả".
"Có lẽ Tịnh Kiên Vương cũng đã hiểu dụng ý của trẫm", Ân Công Vũ cười nói.
"Thì ra là vậy, vẫn là bệ hạ suy nghĩ chu đáo".
"Bệ hạ đã ra giá, thần nghĩ chắc không ai dám tiếp tục ra giá nữa".
Mặc dù Ân Công Vũ biết những lời này không sai, nhưng vẫn giả vờ nói: "Đây là hội đấu giá, đương nhiên là ai cũng có thể ra giá, trẫm sẽ không dựa vào thân phận của mình mà làm ra những chuyện gì bất công".
"Bệ hạ nhân từ, thật là..."
"Hai trăm ngàn... linh thạch cực phẩm!"
Tùy tùng còn chưa nói xong thì bên ngoài lại truyền đến tiếng có người ra giá, đối phương lại trực tiếp đưa ra giá hai trăm ngàn linh thạch cực phẩm?
Điều này trực tiếp khiến giá cả đấu giá ban đầu tăng lên gần gấp ba lần, thậm chí còn vượt xa giá trị thực sự của thất hương xích diễm quả.