Phòng đấu giá.
“Tam trưởng lão, vì sao lần này lão tổ lại coi trọng phòng đấu giá ở hoàng triều Phụng Thiên như vậy?”
“Bình thường lão tổ còn chẳng buồn hỏi tới chuyện này chứ nói gì tới chuyện phái chúng ta đến đây?”
Cổ Phượng Dao rất thắc mắc, chẳng phải chuyện quan trọng nhất hiện tại mà nàng ta cần làm không phải là khắc khổ tu luyện hay sao? Tại sao lại phải đích thân đi xử lý chuyện vặt vãnh này?
Huống hồ, đồ mà lần này bọn họ mang tới thực sự không phù hợp, nơi này chỉ là một hoàng triều Phụng Thiên nhỏ bé, bọn họ có xứng có được những vật này không?
“Phượng Dao, đây là ý của lão tổ, chúng ta phải tuân theo”.
“Lão tổ đã bảo làm như thế thì chắc chắn là có nguyên nhân”.
“Đừng giở tính trẻ con, hơn nữa, chuyện này cũng không ảnh hưởng gì tới việc tu luyện của ngươi”, Tam trưởng lão nghiêm túc nói.
“Nhưng mà...”
“Ta không hiểu là tại sao gia tộc có nhiều người như vậy nhưng người tới đây lại là ta?”
“Lão tổ đã chỉ đích danh ngươi tới đây, tất nhiên là có dụng ý của lão tổ”. “Lẽ nào ngươi lại chất vấn cả lời dặn dò của lão tổ hay sao?”
Nghe Tam trưởng lão nói vậy, Cổ Phượng Dao vội vàng nói: “Phượng Dao không dám”.
“Thôi, đừng nghĩ nhiều nữa, dù sao ngày mai cũng đã bắt đầu đấu giá rồi, đợi bao giờ xong việc, chúng ta sẽ...”
“Hình như là vẫn chưa thể về ngay được”.
Tam trưởng lão vốn muốn nói là sau khi đấu giá xong, bọn họ sẽ có thể rời khỏi đây nhưng đột nhiên ông ta lại nhớ ra, trước khi lên đường, lão tổ còn căn dặn một chuyện khác.
“Tại sao lại chưa thể về?”, Cổ Phượng Dao không hiểu nên hỏi.
“Chuyện này thì ta không nói được, có thể về hay không thì phải xem thử xem người mà lão tổ chờ có xuất hiện hay không”.
Người mà lão tổ chờ?
Cổ Phượng Dao không biết gì về chuyện này nên tò mò hỏi: “Tam trưởng lão, lão tổ chờ ai vậy?”
“Chắc là có nhân vật lớn nào đó sắp tới hoàng triều Phụng Thiên ư?”
“Ta cũng không rõ, nhưng lão tổ dặn là, người đấu giá thắng món đồ cuối cùng chính là người mà lão tổ chờ”.
“Ngày mai... Chúng ta sẽ biết ngay thôi!”
Mới đầu buổi sáng ngày hôm sau, bên ngoài phòng đấu giá đã có không ít người tới.
Người nào cũng là nhân vật có tiếng tăm ở hoàng triều Phụng Thiên. Đương nhiên cũng có một bộ phận người lúc này đã trở thành vong hồn trong tay Trần Trường An.
Nếu không, sẽ còn có nhiều người tới hơn.
“Không phải chứ, Hoàng đế đích thân tới?”
“Thật không ngờ Hoàng đế Ân Công Vũ lại đích thân ra mặt?”
“Hắn ta đích thân ra mặt vào lúc này, e là không phải chỉ vì giữ thể diện cho Cổ gia đâu nhỉ?”
“Chẳng lẽ Hoàng đế định nhờ Cổ gia giúp đỡ hay sao?”