Người qua đường chỉ dám yên lặng đứng xem, không dám nói chuyện to, sợ
thế tử Trấn Bắc Vương nghe được phong thanh sẽ gây khó dễ cho bọn họ.
“Một tên Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất tép riu mà cũng dám ra vẻ trước mặt ta.
“Ngươi nghĩ là phủ Trấn Bắc Vương ta dễ ăn hiếp lắm sao?”
“Mấy người các ngươi xông lên dạy cho hắn một bài học đi”.
“Người này cưỡng ép thế tử phi, chúng ta phải cứu thế tử phi khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng!”, thế tử Trấn Bắc Vương tuyên bố đầy đường hoàng.
Ồ?
Nước sôi lửa bỏng?
Cứu?
Cố Tiên Nhi suýt tức chết với thế tử Trấn Bắc Vương, mẹ kiếp, rơi vào tay. ngươi mới là nước sôi lửa bỏng đó!
“Vâng, thưa thế tử!”
Trong số các thuộc hạ của thế tử Trấn Bắc Vương có mấy người thực lực cũng không tồi, tu vi đều đạt Hóa Thần Cảnh.
Thế tử Trấn Bắc Vương ra lệnh một tiếng, mấy người kia lập tức lao tới chỗ Trần Trường An.
Thấy vậy, Trần Trường An chỉ bình thản cười một tiếng, chẳng buồn để tâm.
Ba người kia còn chưa chạy được tới chỗ Trần Trường An thì Cố Tiên Nhi đã ra tay, tốc độ rất nhanh, uy lực rất mạnh, khiến ba người kia run sợ.
Mạnh thật đấy! Ba người kia chưa kịp đánh trả thì cơ thể đã bay ra xa như con diều đứt dây.
Thế tử Trấn Bắc Vương không ngờ được rằng thực lực của Cố Tiên Nhi lại mạnh như vậy!
Nhân tài!
Mẹ kiếp, đây chắc chắn là một nhân tài!
“Thế tử phi có thần công cái thế, quả nhiên là bậc phi phàm”.
“Nhà ngươi ở đâu? Giờ ta sẽ tới nhà ngươi cầu hôn”, thế tử Trấn Bắc Vương hưng phấn hỏi.
“Cầu hôn?” “Ngươi xứng chắc?”
Cố Tiên Nhi không nhịn nổi nữa, không nói thêm tiếng nào, lập tức ra tay, nàng ta chỉ đấm một chưởng, thế tử Trấn Bắc Vương đã bị đánh bay ra ngoài.
“Thế tử!"
Thấy thế tử bị thương, đám thuộc hạ biến sắc. Phen này họa lớn rồi!
“Các ngươi thật to gan, dám đả thương thế tử, nếu như thế tử có mệnh hệ gì, phủ Trấn Bắc Vương sẽ không bỏ qua cho các ngươi”.
“Các ngươi chờ đó, cứ chờ đói”
Đám thuộc hạ biết bọn họ không phải là đối thủ của Cố Tiên Nhi nên không dám nán lại đây thêm, vội vàng mang thế tử về phủ trước rồi bàn bạc kế sách sau.
Cố Tiên Nhi nhớ lời Trần Trường An dạy bảo, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, đang định ra tay tiếp thì Trần Trường An ngăn lại.
“Sao công tử lại ngăn ta?”, Cố Tiên Nhi thắc mắc nhìn về phía Trần Trường An.
“Cứ để bọn họ chạy về đi, tiện thể dẫn đường cho chúng ta”.
“Tới thẳng phủ Trấn Bắc Vương!”, Trần Trường An cười nhạt đáp. “Vâng”.
Nghe Trần Trường An bảo vậy, Cố Tiên Nhi mới ngừng tay.
Những người qua đường đứng xung quanh thấy thế tử Trấn Bắc Vương bị đánh hôn mê bất tỉnh, ai nấy đều trố mắt, ngây người. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy cảnh tượng này. .
||||| Truyện đề cử: Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ |||||
“Tiêu rồi, chuyến này tiêu thật rồi!”
“Ai mà chẳng biết Trấn Bắc Vương cực kỳ nuông chiều cậu con trai này chứ, nếu ông ta biết con mình bị đánh, chẳng phải là sẽ nổi điên lên hay sao?”
“Thật không ngờ hai người kia lại to gan như vậy!”
“Có khi bọn họ không biết Trấn Bắc Vương mạnh như thế nào đấy thôi!”
Ở một nơi khác, trong phủ Trấn Bắc Vương, Trấn Bắc Vương đang tu luyện thì chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ở bên ngoài, ông ta không khỏi nhướng mày.
“Có chuyện gì mà hoảng hốt vậy?”, Trấn Bắc Vương nghiêm giọng hỏi.
“Bẩm... Bẩm Vương dia, có chuyên rồi!”