Bọn Trần Trường An bốn mắt nhìn nhau, ba tên tùy tùng của Lãnh Vô Tình vội vàng chạy lại an ủi thiếu chủ.
“Tên này làm sao vậy?”
“Đàn ông đàn ang, sao động tí là khóc ngay thế? Đúng là mất mặt!”, Huống Trung Đường tỏ ý xem thường.
“Lão Dược, sao ngươi biết tên của hắn ta?”, Trần Trường An tò mò nhìn Dược Nghịch Mệnh.
Phải biết rằng bao nhiêu năm nay Dược Nghịch Mệnh không hề đi đâu xa nhà, trong khi Lãnh Vô Tình lớn lắm cũng chưa tới hai mươi tuổi.
Tại sao Dược Nghịch Mệnh lại biết tên của một tên nhóc? “Nói ra thì chuyện rất dài nhưng ta sẽ nói ngăn gọn thôi”.
“Sau khi lên tới Đại Đế Cảnh, không biết tại sao nhưng chuyện sinh con trở nên khá khó khăn”.
“Huống hồ Huyết Đồ Đại Đế còn đã giết chết vô số người suốt cả cuộc đời, trên người mang nghiệp chướng nặng nề, cộng thêm công pháp mà ông ta tu luyện lại khá tàn nhẫn, ngang ngược, cho nên chuyện muốn có đời sau đã khó nay còn khó hơn”.
“Ông ta tới tìm ta, ở lại đây tận ba năm trời”.
“Cuối cùng mới có một đứa con trai duy nhất, đặt tên là Lãnh Vô Tình”.
“Có lẽ chính vì vậy mà tên nhóc này mới được nuông chiều từ bé, để đến nỗi thành ra thế này”, Dược Nghịch Mệnh tỏ vẻ bất đắc dĩ.
ồ? Còn có chuyện như vậy nữa ư? “Vậy tính ra thì ngươi chính là mẹ ruột của Lãnh Vô Tình à?”
Câu hỏi bất ngờ này của Huống Trung Đường làm mọi người sững sờ, rốt cuộc trong đầu tên này chứa những gì vậy?
Mẹ ruột?
Dược Nghịch Mệnh biến sắc, ánh mắt ngập tràn tức giận, tên oắt này có biết nói chuyện hay không thế?
Gì cơ? Ta sinh con với Huyết Đồ Đại Đế ư? “Không, không, ý ta không phải vậy”.
“Ý ta là nhờ Đan Đế nên mới có tên nhóc Lãnh Vô Tình này, vậy thì Đan Đế cũng được coi như là... Cha ruột, đúng rồi, cha ruột của hắn ta”.
Huống Trung Đường nhận ra câu hỏi của mình không ổn, bèn vội vàng sửa lời nhưng sửa hay không sửa cũng có gì khác nhau?
Nếu câu này mà bị đồn đi thì chẳng khác nào Bất Tử Đan Đế đã cắm sừng Huyết Đồ Đại Đế.
Tin tức này chắc chắn sẽ gây chấn động cả Thái Huyền Giới! “Vậy là Huyết Đồ Đại Đế nợ ngươi một ơn huệ lớn bằng trời rồi”.
“Vậy mà ông ta còn để tên nhóc này chạy tới chỗ ngươi diễu võ giương oai ự?
“Chẳng lẽ đầu ông ta cũng trồng củ chuối à?”
Huống Trung Đường không dám nói câu này ra, Dược Nghịch Mệnh thì không nói nên lời, chỉ có Trần Trường An là không chút bận tâm, dám nói thẳng ra.
“Ngươi không được phép vũ nhục phụ thân ta”. “Ta... Ta giết ngươi”.
Lãnh Vô Tình nghe thấy Trần Trường An nói vậy, lập tức nổi giận đùng đùng, đứng bật dậy, hắn ta còn chưa kịp ra tay thì đã bị ba tên tùy tùng ngăn lại.
“Thiếu chủ không thể lỗ mãng được”. “Có Đan Đế ở đây, chúng ta không phải là đối thủ của bọn họ”.
Rõ ràng là những người này không hề biết Đan Đế miệng cọp gan thỏ như thế nào, hiện tại ông ta đã không thể ra tay nổi nữa rồi.
Dẫu vậy, ở đây vẫn còn có Huống Trung Đường, hắn ta cũng là người mà bọn họ không thể coi thường. Tuy tu vi của Huống Trung Đường chỉ mới tới Bất Tử Cảnh tầng thứ bảy nhưng sức chiến đấu của hẳn ta ngang ngửa với Bất Tử Cảnh tầng thứ chín.
Một trong ba người bảo hai người kia trấn an thiếu chủ, sau đó tiến lên một bước, cung kính nói với Dược Nghịch Mệnh: “Xin Đan Đế thứ lỗi, thiếu chủ không hề có ác ý, chẳng qua tính cách từ nhỏ đã như vậy rồi, Đế chủ vô cùng yêu thương
thiếu chủ nên mới thành ra như thế”.
“Lần này bọn ta tới đây là muốn xin đan dược giúp thiếu chủ có cơ hội lọt vào Nhân Bảng”.
Nhân Bảng? Tên nhóc này ư?
Ngay từ đầu Trần Trường An đã nhìn ra tu vi của tên nhóc này... Biết nói thế nào đây, tuy là có nhưng mà chẳng đáng là bao.
Thân là con trai của Đại Đế, dẫu không có tư chất ngang ngửa với Đại Đế thì ít ra cũng phải mạnh hơn người bình thường chứ phải không?
Vậy mà Lãnh Vô Tình lại chỉ là một tên phế vật! Hiện tại hắn ta đã sắp tròn hai mươi tuổi nhưng tu vi chỉ mới tới Siêu Phàm Cảnh tầng thứ nhất, nếu như là ở những nơi như Tứ Vực thì tu vi như vậy cũng còn chấp nhận được.
Nhưng đây là Trung Thiên Vực, hắn ta lại là con trai của Đại Đế, tu vi như thế thật sự không còn gì để nói.
“Liệu ta có thể hỏi một câu không? Những năm qua, thiếu chủ của các ngươi tu luyện như thế nào?”
“Hản là con trai của Đại Đế không thiếu tài nguyên để tu luyện đâu nhỉ?” “Công pháp cũng không thiếu đâu đúng không?” “Danh sư lại càng không thiếu đúng chứ?”
“Vậy hắn ta đã tu luyện thế nào mà lại chỉ được mỗi thế này?”, Trần Trường An tò mò hỏi.
Nghe Trần Trường An hỏi vậy, tên tùy tùng kia hơi lúng túng, có thể thấy người này cũng biết thiếu chủ nhà mình là một tên phế vật, chẳng qua là mượn danh của Huyết Đồ Đại Đế để sống phách lối, ngang ngược mà thôi.
“Chuyện này...” Tên tùy tùng hết sức lúng túng, chuyện này biết trả lời như thế nào đây? Thiếu chủ đang đứng ở ngay sau lưng, nếu nói ra thì với tính cách của thiếu chủ, mình có được yên thân hay không?
“Ngươi coi thường ta đấy ư?”
“Lãnh Vô Tình ta là con trai của Đại Đế, có tư chất của Đại Đế, sau này nhất định ta sẽ có thể đạt tới Đại Đế Cảnh”.