Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử, Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 279: Bớt nói nhiều lời



"Công tử, rốt cuộc tu vi của hai người này đã đạt đến cảnh giới gì?"

Mặc dù nhờ Trần Trường An và Đại Hoàng, Cố Tiên Nhi cũng không chịu ảnh hưởng, nhưng với thực lực của nàng ta thì không thể nhìn rõ chiến đấu giữa hai

người kia.

"Huống Trung Đường là Bất Tử Cảnh tầng thứ bảy, Chu Vạn Bằng này Bất Tử Cảnh tầng thứ tám".

Nghe được lời Trần Trường An nói, Cố Tiên Nhi nhẹ nhàng gật đầu, khó trách trận chiến lại kinh khủng như vậy, tu vi của hai người kia đều không tầm thường.

Bất Tử Cảnh vốn là tấm chắn rất nhiều người khó có thể vượt qua, huống hồ

sau khi đột phá đến Bất Tử Cảnh, mỗi lần đột phá một tầng cảnh giới đều khó như lên trời.

Âm!

Đột nhiên, trên bầu trời truyền đến một tiếng vang thật lớn, sau đó vang lên tiếng cười haha của Huống Trung Đường.

"Hahahahal"

"Chu Vạn Bằng, ngươi thua!"

“Ta còn tưởng rằng ngươi mạnh thế nào, xem ra cũng chỉ đến thế thôi!"

"Có phải tại chỗ này của các ngươi không có cường giả chân chính?”

Lời nói của Huống Trung Đường khiến tất cả mọi người đều chấn động, thua?

Vậy mà Chu Vạn Bằng thua Huống Trung Đường?

Lúc này, sắc mặt Chu Vạn Bằng cực kỳ khó nhìn, nhưng thực lực của Huống Trung Đường quả thực hơn Chu Vạn Bằng một bậc, đây là sự thật không thể phủ nhận.

Lần này, Chu Vạn Bằng quả đúng là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, tự vác đá nên vào chân mình. Nếu bí mật thi đấu, nói không chừng chuyện

mất mặt này của Chu Vạn Bằng sẽ không truyền ra ngoài.

Hiện tại thì hay rồi, biết bao nhiêu người đang ở núi Vạn Khô nhìn xem, e rằng Chu Vạn Bằng muốn giấu giếm cũng không được.

"Chu Vạn Bằng thua? Thế mà Chu Vạn Bằng thua dưới tay Huống Trung Đường?"

"Không thể tưởng tượng nổi, ta thật sự không cách nào tưởng tượng được, Chu Vạn Bằng lại thua!”

"Thực lực của Huống Trung Đường này mạnh mẽ đến như thế?

"Xong rồi, thần thoại bất bại của Khánh Châu chúng ta cuối cùng vẫn thua".

Ở tại Khánh Châu này, Chu Vạn Bằng có thanh danh thần thoại bất bại, nhưng hôm nay, theo bước chân của Huống Trung Đường, thanh danh này đã một đi không trở lại.

"Huống Trung Đường ngươi đừng vội đắc ý, lần này do ta chuẩn bị không chu toàn, nếu có lần tiếp theo, ngươi tuyệt đối không thể dễ dàng thắng ta như vậy",

Chu Vạn Bằng tức giận nói.

"Lần tiếp theo? Xin lỗi, đối với người đã bại bởi ta, ta không có hứng thú khiêu chiến lần thứ hai".

"Người duy nhất có thể khiến ta không ngừng lặp lại khiêu chiến chỉ có một, đáng tiếc..."

Huống Trung Đường bất đắc dĩ thở dài một hơi, đã nhiều năm như vậy, Huống Trung Đường đang từng bước tăng lên tu vi và thực lực của mình trong quá trình

không ngừng khiêu chiến.

Nhưng chỉ có một người có thể khiến Huống Trung Đường nhớ mãi không quên.

"Thật sự là không thể tưởng được, Huống Trung Đường này lại nhớ mãi không quên ngươi như vậy, đây chính là tình yêu đi?"

"Cút”.

Nghe thấy Đại Hoàng trêu chọc, Trần Trường An lập tức nổi gân xanh, không biết nói chuyện thì ngươi có thể đi ăn cứt không?

Mà một chữ cút của Trần Trường An lại khiến toàn thân Huống Trung Đường chấn động.

Lúc trước bởi vì phải đối đầu với Chu Vạn Bằng, tất cả sự chú ý của Huống Trung Đường đều tập trung vào người Chu Vạn Bằng.

Bây giờ, giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc bỗng truyền vào trong tai, làm Huống Trung Đường hơi hoảng hốt.

Chẳng lẽ tai hắn ta nghe nhầm? "Trần Trường An!" "Thật sự là ngươi!"

Sau khi Huống Trung Đường nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ của Trần Trường An, hắn ta không khỏi biến sắc.

Cảm xúc trong mắt hết sức phức tạp, dường như có hưng phấn, có vui mừng, có giận dữ, cũng có chút oán hận.

Ánh mắt phức tạp này khiến Đại Hoàng không nhịn được mà cười, trêu chọc: "Ngươi nhìn ánh mắt phức tạp kia đi, không phải tình yêu thì là gì?"

"Phỏng chừng đời này ánh mắt hẳn ta nhìn đàn bà cũng không phức tạp như vậy".

Trần Trường An tức giận trừng mắt nhìn Đại Hoàng, nói: "Có tin ta để ngươi có một lần tình yêu không?"

"Đường đường Kỳ Lân lại sủng hạnh chó hoang ven đường, ngươi nói xem, đây có được tính là một đoạn giai thoại hay không?”

Lời nói của Trần Trường An khiến nụ cười trên mặt Đại Hoàng lập tức biến mất không thấy tăm hơi, bởi vì nó rất rõ ràng tính cách của Trần Trường An, hắn quả thực có thể làm ra loại chuyện này.

Đại Hoàng không dám tưởng tượng, nếu chuyện này thật sự xảy ra, nó... còn mặt mũi gì tiếp tục sống trên đời này?

Thấy Đại Hoàng thành thật ngậm miệng, lúc này Trần Trường An mới đưa mắt nhìn về phía Huống Trung Đường.

"Bao năm không gặp, từ khi chia tay đến giờ Huống huynh không có vấn đề gì chứ?", Trần Trường An cười nhạt hỏi.

" ".

"Hãy nhận lấy một chưởng của ta!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv