"Các ngươi là Chí Tôn Cảnh, loại rượu bình thường sẽ không ảnh hưởng đến các ngươi".
"Vì sao bây giờ trạng thái của các ngươi lại cổ quái như vậy?", Trần Trường An có chút khó hiểu hỏi.
Trần Trường An cũng uống rượu, nhưng cơ thể hắn lại không cảm nhận được bất cứ dị thường nào, có điều hắn cũng không thể lấy mình ra làm tiêu chuẩn được, dù sao thân thể của hẳn rất đặc biệt.
Trên đời này không có bất cứ cái gì có thể khiến hắn sinh ra cảm giác không tốt, cho dù là độc dược mạnh nhất, đối với
Trần Trường An mà nói, không có gì khác vật tâm thường cả.
Mộ Dung Khinh Nhu mỉm cười, giải thích: "Rượu là rượu bình thường, cũng không có bất cứ cái gì không đúng cả".
"Chúng ta cũng biết tiên bối ngài có thực lực nghịch thiên, không có khả năng có dược vật nào có thể khiến ngài khó xử”.
"Nhưng chúng ta... có thể hạ dược cho mình, không phải sao?"
Hả?
Nghe thấy câu này, cả người Trần Trường An đều ngây ra!
Hạ dược cho mình?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hạnh Phúc Của Kẻ Ngốc
2. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
3. Manh Thê Phúc Hắc
4. Người Anh Yêu Là Em
=====================================
Đậu má, hai người các ngươi tàn nhãn như thế sao?
Hắn đã từng gặp kẻ ác, nhưng chưa thấy ai ác như vậy.
Nhưng nghĩ lại cũng không đúng lắm, dù sao cũng là Chí Tôn Cảnh, thân thể hẳn là có thể kháng lại dược tính mới đúng, không nên như thế chứ.
"Chúng ta biết dược vật bình thường không có tác dụng gì với chúng ta, nhưng chúng ta có thể cưỡng chế để thân thể không bài xích thanh trừ tác dụng của dược vật".
"Chúng ta vẫn có thể làm được điều này".
Dường như thấy được Trần Trường An khó hiểu, Mộ Dung Khinh Vũ giải thích một câu.
Trần Trường An bất đắc dĩ cười một tiếng, hỏi: "Các ngươi hạ dược gì cho mình? Không phải là...
Quả nhiên!
Mặc dù Trần Trường An có một chút suy đoán, nhưng không dám xác định, dù sao thứ này đều là để cho người khác. dùng, hai tỷ muội này thì hay rồi, thế mà lại để mình dùng.
Mẹ nó đúng là nhân tài!
Hai tỷ muội Mộ Dung Khinh Nhu làm như thế cũng là quyết định sau khi các nàng đã nghĩ sâu tính kỹ, các nàng ở thành Bất Quy nhiều năm như vậy, cũng đã được chứng kiến đủ loại người muôn hình muôn vẻ.
Nhưng Trần Trường An mang đến cho các nàng cảm giác rất khác biệt, người đàn ông này thần bí, cường đại, mà lại cho người ta một loại cảm giác đáng tin.
Nếu đã gặp được, hai người sẽ không muốn từ bỏ cơ hội này.
Mặc dù Trần Trường An đã đồng ý sẽ tham gia đại hội phong vương, nhưng sau khi kết thúc thì sao? Chắc chẳn Trần Trường An sẽ rời đi.
Cho nên, các nàng nhất định phải nhân cơ hội này để tạo ra biến hóa trong quan hệ với Trần Trường An.
"Các ngươi không sợ ta quay người rời đi ư?"
"Có lẽ ta cũng không phải là một người biết chịu trách nhiệm thì sao?”
Từ đầu đến cuối vẻ mặt của Trần Trường An vẫn vô cùng bình tĩnh, điều này khiến trong lòng hai tỷ muội cũng có chút thấp thỏm.
Nhưng khi Trần Trường An nói ra lời này, hai người lại thở dài một hơi.
Hản... hóa ra cũng không phải không gần nữ sắc thật!
"Chúng ta... Nguyện ý".
Vừa dứt lời, hai tỷ muội đồng thời xích về phía Trần Trường An, mà bên tai Trần Trường An cũng truyền đến tiếng thì thào nhỏ nhẹ của hai người.
"Muốn chúng ta đi!"