“Làm thế nào ngươi nhận ra ta?” “Thuộc hạ đi theo ta nhiều năm mà vẫn chưa từng phát hiện ra thân phận của ta, sao ngươi mới đến đây vài ngày đã
có hoài nghi như vậy?”
“Rốt cuộc ta lộ đuôi ở đâu?”, bà chủ tò mò nhìn về phía Trần Trường An. Nghe vậy, Trần Trường An mỉm cười đáp: “Không lẽ ngươi nghĩ rằng ta đến Khoái Hoạt Lâu là vì nơi đó tĩnh lặng thật sao?”
“Trong thành Bất Quy, nơi yên lặng có rất nhiều, không cần phải chọn Khoái Hoạt Lâu”.
Hả?
Câu này có ý gì?
Ngay từ khi Trần Trường An bước chân vào thành Bất Quy đã phát hiện ra Khoái Hoạt Lâu có vấn đề rồi ư?
Không thể nào, không thể có khả năng này được!
Khi ấy, đến thành chủ là ai Trần Trường An còn chưa biết, thậm chí cả một tin tức cũng nhờ hỏi thăm mới biết, sao hắn lại nghi ngờ Khoái Hoạt Lâu chứ?
“Ta không tin!", bà chủ đầy ngờ vực nhìn về phía Trần Trường An, nàng ta không tin Trần Trường An đã hoài nghỉ từ khoảnh khắc ấy.
Trần Trường An không thèm bận tâm tới sự ngờ vực của bà chủ, hắn cười bảo: “Ngươi biết bên cạnh ta có Đại Hoàng nhỉ?”
“Lực cảm giác của nó rất mạnh, vào thời điểm tiến vào
thành Bất Quy nó đã cảm giác hết thành Bất Quy một lượt rồi”.
“Khoái Hoạt Lâu của người trông có vẻ cách phủ thành chủ khá xa nhưng giữa hai bên cái nối ngâm với nhau”.
“Đường hầm ấy vô cùng rắc rối, phức tạp và bí ẩn nhưng vẫn bị lực cảm giác nhạy bén của Đại Hoàng phát hiện”.
“Vào lúc đó, ta liền biết Khoái Hoạt Lâu có quan hệ với phủ thành chủ”.
“Vậy nên...”
Từ đầu Trần Trường An chỉ biết Khoái Hoạt Lâu không đơn giản chứ không hoài nghỉ bà chủ của nó chính thành chủ Tu La.
Nhưng trong thời gian tiếp xúc sau đó, Trần Trường An dần phát hiện ra một vài dấu vết vô cùng chí mạng, và đó là hắc bào trong căn nhà gỗ nhỏ.
“Ngươi có biết trên người mình có một mùi hương kỳ lạ không, nó không giống mùi phấn son mà là mùi cơ thể của ngươi”.
“Mùi hương trong căn nhà gỗ kia rất khó chịu hơn nữa ngươi còn cực lực che giấu nó, nhưng trên hắc bào mà người để lại, ta đã phát hiện ra mùi hương ấy”.
“Từ khi đó ta bắt đầu hoài nghi ngươi chính là thành chủ Tu La”.
Nghe Trần Trường An nói vậy, bà chủ nhíu mày, chỉ vì một sai lầm nho nhỏ này thôi sao? Nhưng dù là thế thật thì cũng không thể nào kết luận mình chính là Tu La đúng không?
“Chỉ bởi vì thế thôi sao?”, bà chủ hỏi.
“Tất nhiên không chỉ có thế”.
“Nhưng một vài chuyện nhỏ nhặt tụ lại một chỗ khiến lòng nghỉ vấn của ta càng thêm sâu sắc mà thôi”.
“Nhưng mặc kệ thế nào thì sự thật đã chứng minh rằng ta đoán đúng”, Trần Trường An nhẹ nhàng cười nói.
Bà chủ không ngờ răng Trần Trường An trông chẳng có gì khác thường này lại bắt đầu nghi ngờ mình đủ thứ ngay từ ngày đầu tiên thậm chí có khi là lần gặp đầu tiên.
Sao thằng nhóc này để ý kỹ vậy?
“Ngươi thật thông minh, ngươi đoán trúng rất nhiều chuyện, thật ra, khi ra quyết định gặp ngươi, ta đã không nghĩ tới chuyện che dấu thân phận nữa”.
“Chẳng qua là muốn xem phản ứng của ngươi sau khi gặp ta mà thôi”.
“Nhưng mà, tuy rằng ngươi thông minh là thế, ấy vậy vẫn có chuyện không phát hiện ra”.
“Trần Trường An, ngươi vẫn quá coi thường người khác”, bà chủ cười bảo.
Chuyện không phát hiện ra sao?
Trần Trường An bình tĩnh nhìn bà chủ, cười nói: “Chẳng biết còn chuyện mà ta chưa phát hiện ra nhỉ?”
“Là của tỷ tỷ... hay là của muội muội thế?”
Hắn vừa hỏi thế, lòng bà chủ kinh ngạc không thôi. Không thể nào!
Chuyện này không thể nào xảy ra được!
Sao hắn lại biết cả chuyện này thế?
Trần Trường An nhìn thấy sự khiếp sợ ẩn trong ánh mắt của bà chủ, hắn chỉ biết rằng mình lại đoán đúng lần nữa.
“Sao thế? Còn không đi ra à?” “Một bà chủ khác!”
Sau khi Trần Trường An nói xong, một bóng người đi vào trong mật thất theo một hướng khác.
“Quả nhiên là đôi chị em song sinh”.