“Rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì?” “Trân Trường An dùng thủ đoạn gì để khiến những người sở hữu huy chương bạch kim ngạo mạn ấy đồng loạt chịu thua?”, bà chủ tò mò hỏi.
“Phong thái vô địch”.
Phong thái vô địch?
Bốn chữ giản đơn, nhưng lại giải thích hết thảy, Trần Trường An dùng thực lực tuyệt đối khiến cho những người đó
không dám chống đối!
“Thú vị, ta càng ngày càng cảm thấy hứng thú với tên Trần Trường An này rồi”.
“Xem ra, hiện nay chỉ có Diên Hùng có thể ngăn cản Trần Trường An hoàn thành mục tiêu trắm trận thắng”.
“Ngươi nghĩ hắn ta có năng lực ấy không?” “Việc này... Thuộc hạ không biết!”
“Thôi, ngươi lui ra đi, thời gian đã qua lâu rồi, có lẽ Trần Trường An... Thắng liên tục thêm nhiều trận rồi”.
Chiến trường huy chương.
“Trận đấu chín mươi chín, Trần Trường An... Thắng!”
Không gian lặng ngắt!
Ngay khoảnh khắc Trần Trường An thắng trận đấu thứ chín mươi chín trận, cả chiến trường huy chương chìm trong sự yên lặng chết chóc.
Tất cả mọi người đều biết Trần Trường An sẽ đạt được thành tựu này, nhưng khi điều này thật sự xảy ra, mọi người vẫn không thể khống chế được sự kích động của mình.
Người đầu tiên và cũng là người duy nhất chiến thắng chín mươi chín trận đấu liên tiếp của chiến trường huy chương từ xưa đến nay.
Giờ khắc này, bọn họ chứng kiến lịch sử, chứng kiến sự ra đời của một huyền thoại.
Chỉ một bước nữa thôi, Trần Trường An sẽ bước lên thần đàn, trở thành huyền thoại thật sự của thành Bất Quy.
Người duy nhất đạt được thành tựu một trăm trận thắng liên tiếp của chiến trường huy chương bạch kiml
Một lát sau, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Diên Hùng, ngay cả Ngụy Phong Đường cũng quay sang nhìn hắn ta.
Bây giờ, người có thể ngăn cản Trần Trường An hoàn thành trăm trận thắng chỉ có mình hắn taI
Hiện tại Diên Hùng cảm thấy áp lực gấp bội, hắn ta không thể nào ngờ được trần Trường An thật sự có thể đi đến bước này.
Nhất là sự chú ý của Ngụy Phong Đường, càng khiến Diên Hùng thấp thỏm.
Hắn ta hít sâu một hơi, cuối cùng cũng đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“Diên Hùng, thể diện của tất cả người sở hữu huy chương bạch kim nhờ cả vào ngươi đấy”.
“Đúng đấy Diên Hùng, nhất định phải xả giận cho bọn ta, tuyệt đối không thể để hắn cười đến phút cuối cùng được”.
“Diên Hùng, bọn ta ủng hộ ngươi, ngươi nhất định có thể làm được”.
Sự cổ vũ của những người này, đối với Diên Hùng, chỉ là những gông xiềng vô hình, đè lên người hắn ta khiến hắn ta không thở nổi.
Từ đầu đến bây giờ Trần Trường An tỏ ra quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức giống như hắn thật sự vô địch thiên hạ vậy.
Diên Hùng bồn chồn, song không thể hiện ra ngoài, hắn ta nở nụ cười tự tin với mọi người, rồi thình lình biến mất tại chỗ, ngay sau đó xuất hiện trên võ đài.
“Trần Trường An, không ngờ ngươi có thể chiến thắng chín mươi chín trận liên tiếp”.
“Thật ra nếu ta muốn thì ta cũng có thể làm được, chẳng qua là ta đã không cần phải hoàn thành mục tiêu trăm trận thắng liên tiếp, cho nên mới để cho ngươi trở thành người đầu tiên hoàn thành, ngươi hiểu chưa?”
Trần Trường An bình tĩnh nhìn Diên Hùng, nhếch miệng cười nói: “Ngươi nói như thế không phải là muốn cho người khác biết ngươi không thua kém ta”.
“Thật ra, trong lòng ngươi đang sợ, sợ thua trong tay ta”.
“Sở dĩ ngươi nói những lời này là muốn nói cho người khác nghe, tuy ngươi thất bại, nhưng ngươi vẫn có thực lực thắng chín mươi chín trận, thậm chí một trăm trận, vì để lấy lại một chút thể diện, đúng không?”
Trần Trường An có thể nhìn thấu nội tâm của Diên Hùng, điều này khiến hắn ta cảm thấy phẫn nộ, tại sao chỉ bằng một
câu mà tiểu tử này lại có thể nghĩ ra được nhiều như vậy?
Ngươi không thể đơn giản một chút, thiện lương một chút sao?
“Trần Trường An, ta thừa nhận ngươi một là thiên tài yêu nghiệt, năng lực chiến đấu nghịch thiên, cơ thể mạnh đến đáng kinh ngạc”.
“Nhưng tu vi của ngươi dù sao cũng mới chỉ đạt đến Siêu Phàm Cảnh, ngươi biết Động Hư Cảnh là gì không?”
“Ngươi biết Động Hư Cảnh mạnh đến mức nào không?” “Ngươi không biết, ngươi không biết gì cả”.
“Bởi vì không biết, cho nên ngươi mới không sợ hãi”.
“Ta khuyên ngươi một câu, nếu như muốn sống thì tốt nhất nên khiêm tốn, biết điều”.
Diên Hùng nói lảm nhảm, thoạt nhìn như đang đe dọa cảnh cáo Trần Trường An, nhưng người có đầu óc đều biết, Diên Hùng... Đang sợi
“Nếu có thực lực thật thì sẽ không nhiều lời vô ích”.
“Đừng lãng phí thời gian của ta!”
“Lên đi!”