Trần Trường An là một người rất công băng, đó chính là người khác đối xử với mình thế nào thì mình sẽ làm đối xử với người đó như thế.
Nếu Mã lão này đã không biết nói chuyện, đương nhiên Trân Trường An cũng sẽ không nhãn nhịn, đây cũng không phải là phong cách của hắn.
Một câu nói kia của Trần Trường An khiến Mã lão lập tức biến sắc, quả nhiên là một tên nhóc cuồng vọng, thật sự cho rằng mình có chút tiềm lực là đã có thể vô pháp vô thiên hay sao?
"Được lắm được lắm'.
"Lời đồn quả nhiên không sai, Trần Trường An, ngươi quả nhiên đủ cuồng vọng!"
"Nhưng ngươi cho rằng nơi này là nơi nào? Ngươi còn dám ở chỗ này giương oai ư?", Mã lão lạnh giọng nói.
"Ta chỉ biết là nơi này là phòng đấu giá, là chỗ để làm ăn". "Ngươi đối xử với khách khứa như thế ư?"
"Đây chính là đạo đãi khách nơi này của các ngươi sao?", Trần Trường An cười lạnh hỏi.
Một câu của Trần Trường An khiến Mã lão nhướng mày, vừa rồi đúng là ông ta muốn dạy dỗ Trần Trường An, ông ta cũng không phủ nhận điều này.
Nhưng ông ta chỉ là không quen nhìn người trẻ tuổi này thôi, không nghĩ tới thế mà đối phương lại không sợ hãi chút nào.
Trong phút chốc, Mã lão cũng có chút không biết phải làm gì, ông ta ngẫm nghĩ một lát, sau đó thản nhiên nói: "Thứ ngươi muốn, chỗ chúng ta có'.
"Nhưng mà... Lúc này chỉ sợ đã bắt đầu đấu giá, gần đây cũng chỉ có một vật như vậy thôi".
"Có thể mua được hay không thì phải xem bản lĩnh của ngươi rồi".
"Không có việc gì thì đi ra ngoài đi”. Đã bắt đầu đấu giá rồi sao?
Trần Trường An không hề do dự mà trực tiếp quay người rời đi, đi thẳng đến sàn bán đấu giá.
"Hừ, ngông cuồng cái gì chứ, rồi sẽ có một ngày ngươi phải khóc thôi".
"Nếu không phải bởi vì chuyện ba ngày sau huyên náo như thế lớn, hôm nay kiểu gì ta cũng phải dạy dỗ ngươi một bài học".
Chuyện Trần Trường An muốn đột phá lên huy chương tử kim vào ba ngày sau đúng là vô cùng huyên náo, lúc này, ai cũng sẽ không ra tay với Trần Trường An.
Dù sao mọi người đều muốn xem Trần Trường An có thể thành công hay không, hoặc là thất bại có bao nhiêu thảm hại, nếu ra tay trước, chẳng phải là sẽ không còn trò hay để xem ư?
Lúc này trên sàn đấu giá đang đấu giá thứ mà Trần Trường An cần, Bổ Linh Thảo.
"Năm vạn linh thạch trung phẩm, bây giờ có người đã ra giá năm vạn linh thạch trung phẩm, còn có ai tiếp tục ra giá hay không?”
"Chư vị, mặc dù Bổ Linh Thảo này cũng không phải chí bảo gì cả, nhưng lại có hiệu quả vô cùng rõ rệt với việc chữa trị linh hồn".
"Phải biết nếu như linh hồn của người tu luyện chúng ta bị hao tổn, chỉ sợ cuối cùng cả đời đều không thể tiến thêm nửa bước nữa'.
"Thứ này tuyệt đối không phải vật vô dụng, bây giờ phòng đấu giá chỉ có một gốc Bổ Linh Thảo này thôi, cơ hội hiếm có khó tìm, bỏ qua sẽ không biết phải chờ bao lâu đâu".
"Sáu vạn, ta ra sáu vạn linh thạch trung phẩm'.
"Bảy vạn, ta ra bảy vạn".
"Hừ, ta ra mười vạn linh thạch trung phẩm'.
Không thể không nói, người đấu giá trong phòng đấu giá này cũng hiểu được cách kích động cảm xúc như thế nào, mặc dù Bổ Linh Thảo này rất có hiệu quả, nhưng giá cả của nó nhiều nhất cũng sẽ không vượt qua mười lắm vạn linh thạch trung phẩm.
Nhưng bởi vì mấy câu ngắn ngủi mà bây giờ giá cả của nó đang không ngừng leo lên, lúc này đã đạt đến giá hai mươi vạn linh thạch trung phẩm.
"Hai mươi vạn linh thạch trung phẩm, còn có ai muốn ra giá nữa không?”
"Thật sự không có người nào ra giá nữa sao?"
Ánh mắt của người đấu giá lướt qua mỗi người ở đây, chính là vì để xem phản ứng của mọi người.
Thấy mọi người có vẻ không có ý định tiếp tục ra giá, thế là người đấu giá cũng không tiếp tục nói nhảm nữa.
"Hai mươi vạn linh thạch trung phẩm một lần". "Hai mươi vạn linh thạch trung phẩm lần hai". "Hai mươi vạn linh thạch trung phẩm..."
"Một vạn!"
Hả?
Một vạn?
Phương thức ra giá làm cho tất cả mọi người đều sững sờ, mẹ nó là ai cố ý đến gây chuyện vậy?
Gây sự trong phòng đấu giá này? Đây chính là phòng đấu giá dưới trướng thành chủ thành Bất Quy, gây sự ở chỗ này là
không muốn sống sao?
Tất cả mọi người đều nhìn về hướng âm thanh truyền tới, vừa nhìn một cái đã không khỏi sững sờ.
Người sở hữu huy chương bạch kim còn trẻ như vậy ư?