“Ngươi thật hiểu biết những chuyện đó nhỉ, chắc quan hệ của ngươi với thành chủ thành Bất Quy không tầm thường đâu nhỉ?”, Trần Trường An cười hỏi.
“Muốn tìm hiểu chuyện của ta à?”
“Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn theo ta thì ta cam đoan cái gì cũng nói hết cho ngươi, được không?”
Bà chủ nhìn Trần Trường An bằng ánh mắt đầy khiêu khích, bày ra tư thế quyến rũ bốc lửa thật khiến máu nóng trong người sôi trào.
Tiếc rằng, sự cám dỗ đầy mê hoặc ấy vô dụng với Trần Trường An.
Năm xưa, Mục Vân Dao vì để rèn luyện ý chí cho Trần Trường An mà dốc hết mọi thủ đoạn hiện có và Trần Trường An cũng nhận biết bao đau khổ trong quá trình ấy.
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Ngày qua tháng lại, hăn đã rèn luyện được tâm trí tĩnh lặng như nước, tính tình bất động như núi.
Nếu so sánh với mấy chiêu Mục Vân Dao sử dụng thì bà chủ vẫn còn thiếu một chút, có lẽ với người khác mà nói đó là hấp dẫn chí mạng, không một ai có thể từ chối, nhưng đối với Trần Trường An thì chả thấm vào đâu.
“Chao ôi, tiếc quá cơ”.
“Đã lâu rồi sư phụ không rèn luyện ý chí của ta nữa, thật là nhớ quá đi”.
Trần Trường An thở dài thường thượt trong lòng, lại nói tiếp những ngày tháng ấy thật sự rất kích thích, tuy răng mỗi ngày không phải bị đánh thì cũng chỉ có bị đánh.
Nhưng quá trình ấy... rất tuyệt cà là vời!
Bà chủ thấy Trần Trường An thẫn thờ, không khỏi tái mặt, thăng ranh này chướng mắt mình vậy luôn à?
Sức quyến rũ của mình tệ hại vậy à? Ngươi còn có tâm trạng nghĩ tới chuyện khác hả?
“Đúng là đồ không biết điều, nghĩ lão nương coi trọng ngươi nên muốn làm gì cũng được hả?”
Bà chủ lạnh lùng bỏ lại một câu rồi xoay người đi lên tầng hai.
Trần Trường An thấy bà chủ rời đi thì nở một nụ cười bất đắc dĩ, phụ nữ quả đúng là một sinh vật kỳ lạ, tức giận cái gì?
Trong khi ấy, trên một ngõ nhỏ trong thành Bất Quy có một căn nhà gỗ rất đơn sơ.
Trong căn nhà gỗ là một người đàn ông mặc một bộ quần áo màu đen, người nọ nhìn hai người quỳ trước mặt mình, từ tốn nói: “Các ngươi điều tra được gì về tên Trần Trường An kia?”
“Bẩm báo thành chủ đại nhân, tên Trần Trường An này không rõ lai lịch, chúng ta còn đang điều tra, gần đây hẳn mới xuất hiện ở khu Hỗn Loạn”.
“Dù là thân phận hay thực lực của người này thì cũng đều không rõ, nhưng nghe nói hình như hắn đến đây để hỏi thăm tin tức gì đó, vậy nên mới cần có huy chương tử kim".
Không ai nghĩ răng thành chủ thành Bất Quy lại an cư ở một căn nhà gỗ nhỏ bé hẻo lánh như vậy.
“Hỏi thăm tin tức sao?”
“Ta biết rồi, các ngươi lui xuống đi, tiếp tục điều ra, hơn nữa phải chú ý nhất cử nhất động của Trần Trường An”.
“Vâng thưa thành chủ đại nhân”.
Đợi đến khi thuộc hạ rời khỏi, Tu La cởi bỏ bộ häc bào rồi đi ra khỏi căn nhà gỗ.
Ngay sau khi Tu La rời đi chưa bao lâu, Trần Trường An dẫn theo Đại Hoàng xuất hiện trước nhà gỗ.
“Đại Hoàng, chính là nơi này à?”, Trần Trường An hỏi.
“Ừ, chắc là chỗ này đấy, ta luôn cảm thấy nơi này có điều đó gì không thích hợp lắm”, Đại Hoàng gật đầu nói.
Trần Trường An bước tới nhẹ nhàng đẩy cửa căn nhà gỗ ra, bên trong rất ám mùi, hơn nữa trông vô cùng lộn xôn.
Trần Trường An không khỏi nhướng mày, sao lại ở chốn này chứ?
“Vừa rồi quả thật có người ở đây nhưng mà đã rời khỏi rồi”.
“Có vẻ như chúng ta đã tới chậm một bước”.
“Ngươi nói xem liệu người này có phải là thành chủ thành Bất Quy không?”