Nghe thấy cái tên này, trong lòng Trường Tôn Tích Tuyết giật mình!
Trường Tôn Vô Ngã chính là vị cường giả cảnh giới Đại Đế duy nhất của Trường Tôn gia, mà cũng không nhiều người biết đến sự tồn tại của người này.
Bởi vì thiên phú xuất chúng, từ nhỏ Trường Tôn Tích Tuyết được Trường Tôn Vô Ngã dạy dỗ, mới biết đến sự tồn tại của đối phương.
Chẳng lẽ người trước mặt này quen biết vị lão tổ tông này của Trường Tôn gia?
Trường Tôn Tích Tuyết đang định nói chuyện, lại phát hiện Mục Vân Dao đã biến mất không thấy.
"Rốt cuộc người này có quan hệ thế nào với Trần Trường An?"
Trường Tôn Tích Tuyết không nghĩ ra, càng không đoán được. Nàng ta bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn thoáng qua phương hướng hơi thở của Trần Trường An biến mất, thầm mắng một câu, sau đó mới quay người rời đi.
Lúc này, Mục Vân Dao cũng bất đắc dĩ lắc đầu, đều là tên nghiệt đồ này tạo nghiệt! Một cô bé ngoan ngoãn vô duyên vô cớ có thêm chấp niệm vài ngàn năm, quả nhiên là hại người rất nặng.
"Nghiệt đồ, thật đúng là một ngôi sao chổi!"
Hắt xì!
"Hả? Sao tự dưng ta lại hắt xì?"
"Chẳng lẽ có người đang nói xấu ta?"
Trần Trường An đột nhiên hắt xì hơi một cái, đừng nói hắn, ngay cả Đại Hoàng cũng kinh ngạc.
Với thể trạng này mà còn có thể hắt xì?
"Ta xem tám phần là sư phụ ngươi nhắc tới ngươi, có thể là nhớ ngươi".
"Nếu không thì, quay về xem nàng một chút?", Đại Hoàng ở bên cạnh trêu chọc.
"Quên đi, nàng đuổi ta ra ngoài, ta trở về làm gì?"
"Hơn nữa, bây giờ ta còn rất nhiều chuyện phải làm, đợi hết bận rồi, ta quay trở về xem nàng một lần".
"Hì hì hì, đến lúc đó, ta sẽ khiến nàng biết đến sự lợi hại của ta".
"Đại Hoàng, ngươi nói xem, ta như vậy có tính là làm vẻ vang cho sư môn không?"
Làm vẻ vang cho sư môn?
Đại Hoàng khinh bỉ nhìn Trần Trường An, coi thường nói: "Ta xem ngươi đang chuẩn bị khi sư diệt tổ đúng hơn".
Thân là đồ đệ lại không tôn trọng sư phụ, bảo vệ sư phụ, lại còn ngày ngày nhớ thương xem sẽ dạy bảo sư phụ thế nào, nghiệt đồ như thế không phải khi sư diệt tổ thì là cái gì?
Cũng chỉ có Trần Trường An to gan, ỷ vào Mục Vân Dao không làm gì được hắn nên cả ngày nói hươu nói vượn.
Đại Hoàng không dám dính líu đến nửa phần. Lúc trước không hiểu chuyện, cho mồm đi xa theo Trần Trường An vài câu, đến tận giờ Đại Hoàng vừa nhớ đến hậu quả kia liền run rẩy toàn thân.
Rõ ràng là Trần Trường An nói lắm nhất, kết quả nó chịu đánh vô cùng tàn nhẫn!
"Chẳng biết vì sao, ta luôn cảm thấy hình như mình tránh thoát một nguy cơ".
"Thôi được rồi, không nghĩ nữa, dù thế nào cũng không chết được".
"Vẫn nên đi khu Hỗn Loạn trước đi".
Khu Hỗn Loạn là một nơi không có đạo đức, nhân tính vặn vẹo, không hề lễ nghĩa liêm sỉ.
Ở chỗ này, bất kỳ người nào cũng có thể hành động theo ý thích, tiền đề là ngươi có thực lực tương ứng.
Đồng dạng, ở chỗ này, chính nghĩa là chuyện khác người, đạo đức là trò hề, tất cả mọi người đều tự quét tuyết trước cửa, chưa bao giờ hỏi đến sống chết của người xa lạ.
Thậm chí, ngay cả sống chết của chính bọn họ cũng không nắm trong tay của mình.
Vẫn chưa tiến vào địa giới của khu Hỗn Loạn, Trần Trường An đã nhận ra không khí xung quanh xảy ra biến hóa.
Không khí nơi này tràn ngập mùi máu tanh nhàn nhạt, mà linh khí ở khu vực này dường như ẩn chứa hơi thở nóng nảy.
Khó trách nơi này lại biến thành như vậy, hấp thu linh khí này trong thời gian dài mà có người tốt mới lạ.