Lâm Tương Liễu dẫn Trần Trường An vào tiểu viện thanh tịnh bình thường hay ở.
Sau khi cả bọn an vị, Lâm Tương Liễu thở dài thườn thượt, có thể nhận ra Lâm Tương Liễu vô cùng tiếc thương về cái chết của Ngô Danh Đao.
“Thực lực và thiên phú của Ngô Danh Đao rất tốt, lai lịch của Ngô gia cũng rất mạnh”.
“Nói trắng ra là ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì còn hiểu tại sao, dù sao Lâm gia vẫn chưa đủ mạnh”.
“Vậy tại sao Ngô Danh Đao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn chứ? Ngô gia không bảo vệ hắn ta à?”, Trần Trường An nhíu mày hỏi.
Lâm Tương Liễu nhìn Trần Trường An rồi nở nụ cười đầy chua xót, nói: “Trần huynh, tuy rằng Ngô gia hùng mạnh nhưng núi cao còn có núi khác cao hơn”.
“Ngươi có biết hoàng triều Phụng Thiên không?” . Truyện mới cập nhật
Hoàng triều Phụng Thiên ư?
Tuy Trần Trường An chưa từng đến đó nhưng cũng có nghe nói về hoàng triều Phụng Thiên.
Ở Trung Thiên Vực và thậm chí ở cả Thái Huyền Giới này phần lớn thế lực đều lấy hình thức thế gia và tông môn để tồn tại.
Nhưng cũng có những hình thức khác, và đó chính là hoàng triều, mà trong Trung Thiên Vực chỉ có vẻn vẹn ba hoàng triều.
Thực lực của cả ba hoàng triều khổng lồ ấy đều không hề nhỏ bé, mặc dù bọn họ không có cường giả Đại Đế trấn giữ nhưng đều có cường giả Bất Tử Cảnh đỉnh phong tồn tại.
Và hoàng triều Phụng Thiên là một trong số đó.
Theo lý mà nói, nơi hoàng triều Phụng Thiên đóng đô và Ngô gia của Ngô Danh Đao cách xa muôn trùng dặm, hay là Ngô Danh Đao đến địa giới của hoàng triều Phụng Thiên rèn luyện chăng? Vậy nên đã xảy ra sự cố không mong muốn?
“Là người của hoàng triều Phụng Thiên ra tay à?
“Tuy thằng nhóc Ngô Danh Đao này rất bướng bỉnh nhưng không đến mức chủ động gây chuyện với hoàng triều Phụng Thiên mới phải”.
“Khi ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”, Trần Trường An nhíu mày hỏi.
Lâm Tương Liễu nhìn Trần Trường An, chần chừ một lát mới chầm chậm trả lời.
“Trần huynh, ngươi có biết Ân Thiên Tử của hoàng triều Phụng Thiên không?”
Ân Thiên Tử ư?
Trần Trường An thật sự không có chút ấn tượng gì với người này, dù sao Trần Trường An không quá hiểu biết về hoàng triều Phụng Thiên, hắn chỉ nghe nói sơ qua về nơi đó mà thôi.
“Chưa từng nghe qua, là hắn ta ra tay à?”, Trần Trường An hỏi.
“Đúng thế, chính hắn ta là hung thủ”.
“Ân Thiên Tử này chính là một vị cường giả hàng đầu của hoàng triều Phụng Thiên, tính tình kiêu căng ngạo mạn không coi ai ra gì”.
“Nghe nói thực lực của hắn ta đã đạt tới Bất Tử Cảnh tầng thứ chín đỉnh phong vô cùng mạnh mẽ”.
“Trần huynh, ngươi không biết người này thật sao?”
Những lời này của Lâm Tương Liễu khiến Trần Trường An sửng sốt, sao hắn ta lại hỏi thế?
Chẳng lẽ chuyện này còn dính líu đến mình à?
Nếu đúng thế thật vậy chẳng phải Ngô Danh Đao bị mình làm liên lụy ư?
Nhưng Trần Trường An nghĩ nát óc cũng không nhớ ra Ân Thiên Tử này là ai, tuy hắn hay ra ngoài nhưng thời gian ra ngoài luôn có hạn và cả phạm vi hoạt động cũng có hạn nốt.
Sở dĩ hắn có thể kết bạn với Lâm Tương Liễu và Ngô Danh Đao là đều bởi hai người họ ra ngoài rèn luyện nên tình cờ gặp nhau thôi.
“Đại Hoàng, ngươi có ấn tượng gì với Ân Thiên Tử này không?”, Trần Trường An hỏi Đại Hoàng.
“Ngươi không biết thì sao ta biết được chứ, nhưng chuyện này ta thấy có tám phần liên quan tới ngươi đấy”.
Đại Hoàng nhìn Trần Trường An chăm chú, dựa vào vốn hiểu biết của nó với Trần Trường An nếu việc này thật sự có liên quan tới Trần Trường An thì sợ rằng hắn sẽ bức rức không thôi.
Trần Trường An trông có vẻ chẳng bận tâm cái gì và cũng chẳng cần cái gì, cho dù là Trần gia thì cũng chỉ vì truyền thừa huyết mạch mà thôi.
Bởi lẽ giữa Trần Trường An và Trần gia chẳng có bao nhiêu tình cảm, còn chưa kịp tiếp xúc với người của Trần gia thì đã bị Mục Vân Dao dẫn đi.