Theo lời kể của Liệt Chiến Cưồng, Trần Trường An cũng đã hiểu được đại khái về tình huống năm đó.
Người dân trong thôn này và Tuyết Yêu đã tồn tại trước khi Liệt Chiến Cuồng đến rồi.
Căn cứ vào lời nói của Liệt Chiến Cưồng thì dường như bọn họ cũng đang thờ phụng một vị thần, tên là Tuyết Thần.
Mà cái hồ này chính là nơi ở của Tuyết Thần, những thôn dân kia tự xưng là tín đồ của Tuyết Thần, đời đời kiếp kiếp ở chỗ này bảo vệ, chính là vì không muốn để người ta quấy rầy đến Tuyết Thần đại nhân.
Tuyết Yêu cũng giống như thế. Khi Liệt Chiến Cuồng xuất hiện ở đây, đồng thời đánh bậy đánh bạ tiến vào thiên trì, trùng hợp bị thôn dân trông
thấy, cho nên bọn họ đã coi hắn ta thành Tuyết Thần.
"Cho dù nói thế nào thì trước khi ngươi đến, nhất định là đã có cái gì tồn tại ở nơi này rồi”. "Nếu không sẽ không thể giải thích được kết giới này".
"Ngươi ở chỗ này mấy ngàn năm, chẳng lẽ lại không phát hiện bất cứ thứ gì sao?", Trần Trường An cau mày hỏi.
Sau khi tiến vào cái hang động này, Trần Trường An cũng không phát hiện ra lối đi khác, điểm cuối cùng chính là căn phòng đá này.
Nhưng Trần Trường An cho rằng nơi đây tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy.
"Lúc đầu ta cũng từng có nghi ngờ giống như ngươi”.
"Nói thật, trong mấy ngàn năm này, ta vẫn luôn thăm dò, hi vọng có thể tìm ra bí mật của thiên trì này".
"Ta cũng muốn thu hoạch cơ duyên đó, nói không chừng tu vi của ta sẽ đột nhiên tăng mạnh, sẽ đạt đến Đại Đế Cảnh".
"Đến lúc đó, chắc chắn ta sẽ dạy cho tên quái dị Long Vô Kỳ kia một bài học nhớ đời!"
"Mẹ nó, khuôn mặt xấu xí còn không cho người khác nói, ngươi nói xem có đáng giận hay không”.
€ó thể nhìn ra được, mặc dù đã mấy ngàn năm trôi qua, nhưng giá trị thù hận của Liệt Chiến Cuồng đối với Long Vô Kỳ vẫn không giảm chút nào, ngược lại ngày càng càng sâu sắc.
"Được rồi, biết ngươi cảm thấy uất ức rồi, có thể nói chuyện chính được hay không”, Trần Trường An bất đắc dĩ nói.
"Chuyện chính là đã nhiều năm như vậy rồi nhưng ngoại trừ phát hiện căn phòng đá này ra thì ta không hề phát hiện ra bất cứ thứ gì khác nữa".
"Một nơi rộng lớn như thế này, ta đã ở đây nhiều năm như vậy rồi, ngươi nói xem ta có uất ức hay không”, Liệt Chiến Cuồng buồn bực nói.
Chỉ có mỗi một căn phòng đá này thôi ư?
"Cho nên, mấy năm nay ngươi không đi j sao?"
Trần Trường An đột nhiên chuyển chủ đề khiến Liệt Chiến Cuồng cũng ngây ngẩn cả người.
Đi j?
Ị cái gì?
Chuyện này thì có liên quan gì đến đi j2
Nhưng mà rất nhanh, Liệt Chiến Cuồng đã phản ứng lại, tức giận nhìn Trần Trường An một chút, nói: "Bao nhiêu năm qua ông đây chẳng ăn uống gì cả, ị cái gì”.
"Huống hồ, ta có tu vi gì? Làm sao cơ thể ta lại có thể sinh ra những thứ dơ bẩn như thế chứ".
Đối với người tu luyện cường đại mà nói, đa số đã không cần ăn, hấp thu linh khí thiên địa là có thể bổ sung chất dinh dưỡng mà thân thể cần có, hơn nữa hiệu quả còn tốt hơn nhiều.
Cho dù có ăn thật thì cũng sẽ trực tiếp chuyển hóa thành năng lượng, chứ không sinh ra chất bài tiết.
Trần Trường An hỏi như vậy, rõ ràng là đang nhạo báng hắn ta.
"Nhưng mà ta ở chỗ này nhiều năm như vậy, cũng đã phát hiện một vài chuyện tương đối thú vị”. Ngôn Tình Cổ Đại
"Cứ cách hơn nửa năm, linh khí ở chỗ này sẽ xuất hiện một lần bộc phát".
"Mức độ đậm đặc của nó, cho dù là với kiến thức của †a thì cũng phải cảm thấy vô cùng khiếp sợ".
"Nhưng ta vẫn luôn không tìm được đầu nguồn ở nơi nào”.
"Thật ra ta cũng đã từng nhân lúc kết giới buông lỏng để lẻn vào bên trong thiên trì tìm kiếm, phát hiện cũng không phải là ở bên trong thiên trì".
"Ta hoài nghi nhất định có chỗ nào đó mà ta vẫn chưa phát hiện ra", vẻ mặt Liệt Chiến Cuồng nghiêm túc nói.
Hoài nghi?
Mẹ nó cái này còn cần hoài nghi sao? Đây là chuyện rất rõ ràng rồi.
Nhưng mà đúng là linh khí ở dưới đáy thiên trì này vô cùng dày đặc, cho dù không có linh khí bộc phát, Trần Trường An cũng cảm giác được còn mạnh hơn bên trên gấp hai ba lần.
Chỉ tiếc, thân thể của Trần Trường An đã không có cách nào hấp thu linh khí được nữa, nếu không có lẽ hắn còn có thể phát hiện ra thứ gì khác.