Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Sư phụ?
Mọi người sửng sốt một chút, theo ánh mắt của Quân Thanh Vũ nhìn về phía lão giả từ trong hư không đi xuống, bất giác hung hăng hít một ngụm khí lạnh.
“Phá Hư!”
Lão giả này lại cũng là cường giả Phá Hư!
Quân Lâm Thiên ngơ ngác chớp đôi mắt, khó trách ngoại tôn nữ sẽ có thực lực như vậy, thì ra lão giả lại là một cường giả Phá Hư…
Sắc mặt của U Minh Thiên Tôn trầm xuống, lạnh lùng nhìn Quân Thanh Vũ, giọng âm trầm nói: “Không phải ta đã nói con làm xong việc thì đi Tử Vong Chi Sâm tìm ta, vì sao không tới? Còn cần ta tự mình rời khỏi nơi trục xuất tới tìm con!”
“Cái này…” Quân Thanh Vũ sờ mũi, yếu ớt nói: “Con có việc gấp, cho nên…”
“Hừ!”
U Minh Thiên Tôn hừ lạnh một tiếng: “Chờ ta giải quyết chuyện nơi này trước xong lại đến tìm con tính sổ!”
Dứt lời, ông chậm rãi xoay người, ánh mắt âm trầm tập trung vào lão giả phía sau, mặt không biểu tình nói: “Trường Phong đạo trưởng, đã lâu không gặp, ngươi vẫn dối trá như vậy.”
Đôi mắt của Trường Phong khẽ trầm xuống, nụ cười trên mặt già lại luôn bất biến.
“U Minh, ngươi hẳn là không quên, hậu quả khi người bị đuổi đến nơi trục xuất nếu tự tiện rời đi.”
“Hậu quả? Ha hả.” U Minh Thiên Tôn cười nhẹ hai tiếng, tiếng cười kia lại âm trầm khủng bố, làm nhiệt độ quanh người đều giảm xuống vài phần: “Trường Phong, ngươi có biết Tiên Tông các ngươi thật sự làm người khác cảm thấy ghê tởm hay không, luôn lấy gương mặt chúa cứu thế tạo phúc này đối mặt với mọi người, làm người trong Thần Cảnh đều dựa theo điều lệ các ngươi chế định mà làm việc! Năm đó, tên hỗn đản Liên Minh Luyện Trận kia làm nhục thê nhi của ta, ta lại vì thê tử mà giết cả liên minh, nếu không có các ngươi ngăn cản, tên hỗn đản kia đã sớm là vong hồn dưới đao của chúng ta rồi!”
Nghĩ đến chuyệnnăm đó, vẻ mặt của U Minh Thiên Tôn càng thêm âm trầm, bao phủ dưới áo bào tro, vạt áo kia không gió tự bay.
“Nếu lão làm nhục thê tử của ta, ta đây giết ông ta thì có gì sai? Nhưng các ngươi những người này lại treo một sắc mặt chính nghĩa lẫm nhiên tới phê phán nhân cách của người khác, còn đuổi đến nơi trục xuất loại địa phương chim không thèm ỉa này! Hiện tại, đồ nhi của ta vì báo thù mẫu thân thì có cái gì không đúng? Các ngươi lại xuất hiện vọng tưởng ngăn cản! Năm đó ta không thể báo thù cho thê tử, hôm nay, nhất định phải giúp đồ nhi của ta rửa mối nhục xưa!”
Giọng nói trầm thấp ám ách của lão giả rơi vào trong lòng mọi người, cũng làm trong lòng Quân Thanh Vũ chấn động một chút, cũng bắt đầu từ lúc này, nàng chân chính tiếp nhận sư phụ này rồi…
“Ha ha.” Trường Phong cười khẽ hai tiếng, cười tủm tỉm nhìn khuôn mặt âm trầm của U Minh Thiên Tôn: “U Minh Thiên Tôn, ngươi không phải là đối thủ của Tiên Tông chúng ta, vào lúc này đứng ra, chỉ là tự tìm đường chết mà thôi!”
Xoạt!
Một hơi thở âm trầm khuếch tán ra, vạt áo của U Minh Thiên Tôn khẽ bay lên, trong ống tay áo to rộng như trào ra một cổ cuồng phong, rồi sau đó y phục màu xám kia xẹt qua không trung, dùng tốc độ nhanh nhất cuốn về phía Trường Phong…
Ầm!
Giữa hư không, hơi thở mãnh liệt trải rộng ở khắp chân trời, ép trái tim mọi người run rẩy, lại không thể dời đi hai mắt…
Trong nháy mắt, hai người đều lui về phía sau vài bước, Trường Phong đạo trưởng không nhịn xuống, phun ra một ngụm máu tươi, từ không trung rơi xuống.
Tuy hiện giờ thoạt nhìn U Minh Thiên Tôn tốt hơn ông ta nhiều, nhưng phàm là có nhãn lực, cũng biết ông cũng bị thương không nhẹ, nhưng bàn tay đối chưởng với Trường Phong khẽ run rẩy, lại bị ông che dấu ở phía sau…
Trường Phong hung hăng hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn chằm chằm U Minh Thiên Tôn, vẻ mặt không còn từ bi như lúc trước, khó coi nói: “U Minh Thiên Tôn, hai chúng ta không phân biệt thực lực, tiếp tục chiến đấu, cũng không có chỗ gì tốt, như vậy cáo từ.”
Xoẹt một cái, không trung vốn ở sau lưng Trường Phong bị xé ra một lỗ hổng, ông ta nhìn ánh mắt âm trầm của U Minh Thiên Tôn, không còn do dự bước vào trong lỗ hổng kia, không trung nháy mắt khép lại, cách bóng dáng của ông ta ở một địa phương khác…
U Minh Thiên Tôn âm lãnh hừ một tiếng, lại không có đuổi theo.
Thân là một cường giả Phá Hư, nếu ông muốn rời đi, không có ai có thể ngăn cản…
“Sư phụ, sao người lại tới đây?” Quân Thanh Vũ nhìn thấy Trường Phong rời đi, bất giác nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt nhìn lão giả trong hư không.
Nhưng vừa hỏi, Quân Thanh Vũ đã biết việc lớn không tốt…
U Minh Thiên Tôn quay đầu nhìn nàng, sắc mặt âm trầm như gió lốc ban đêm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vì sao tới nơi này, con lại không biết? Vừa rồi lão phu nói với con, bảo con xong xuôi mọi chuyện thì đi tìm ta, con lại thả bồ câu của ta, hiện tại còn không biết xấu hổ hỏi vì sao lão phu lại đến nơi này?”
Cả đời này, còn chưa từng có người nào dám thả bồ câu của ông, nha đầu này lại phá lệ, làm hại ông ở Tử Vong Chi Sâm đợi nàng nhiều ngày như vậy, sao có thể không tức giận?
“U Minh Thiên Tôn? Ngươi là U Minh Thiên Tôn?”
Bỗng nhiên, một giọng nói kinh ngạc truyền vào trong tai U Minh Thiên Tôn.
Ông nhíu mày lại, cúi đầu nhìn về phía Bắc Thần trên mặt đất, hỏi: “Tiểu tử, ngươi là ai? Nhiều năm trôi qua như vậy lại còn biết tên của lão phu?”
Không sai, ông thật sự là U Minh Thiên Tôn năm đó xông quan tức giận vi hồng nhan kia!
Bắc Thần hít sâu một hơi, ngăn chặn kích động trong lòng, nhàn nhạt cười nói: “Tên của U Minh Thiên Tôn ai mà không biết? Cho dù cuối cùng thua ở trên tay người Tiên Tông, hơn nữa bị đuổi đến nơi trục xuất, nhưng tên của ngươi, sợ là Thần Cảnh có ít người không biết! Ngươi không tính là người tốt gì, nhưng là một trượng phu tốt, vì báo thù cho ái thê mà tàn sát mấy nghìn người, đã từng là tấm gương rất nhiều người suy nghĩ muốn noi theo.”
Ông không phải là người tốt, nhưng là một người thật tình, đặc biệt là năm đó giận dữ xông quan vì hồng nhan, khiến cho toàn bộ Thần Cảnh chấn động rung chuyển, cũng là mục tiêu của rất nhiều nữ tử chọn ngẫu nhiên.
“U Minh Thiên Tôn, năm đó ta còn nhỏ tuổi, lại luôn đi theo gia gia gặp qua ngươi, không biết ngươi còn nhớ không.”
Mày của U Minh Thiên Tôn càng nhíu càng chặt, lạnh lùng nhìn Bắc Thần: “Gia gia ngươi là ai?”
“Thiên Hỏa Chí Tôn!”
Thiên Hỏa Chí Tôn?
Trong lòng U Minh Thiên Tôn chấn động, ánh mắt nhìn chằm chằm Bắc Thần: “Gia gia ngươi là lão gia hỏa Thiên Hỏa kia? Lão gia hỏa kia hiện tại thế nào? Từ sau khi ta bị trục xuất đến nơi trục xuất đã không còn gặp qua ông ấy”
Thiên Hỏa Chí Tôn, đều không phải là tên thật của ông, chỉ vì trong tay ông có một ngọn lửa tên là Thiên Hỏa, nên bị thế nhân gọi là Thiên Hỏa Chí Tôn, như tên U Minh Thiên Tôn này…
“Thiên Hỏa Chí Tôn?”
Ầm!
Như sét đánh giữa trời quang, cơ thể của Cảnh Vân Dục đột nhiên chấn động, hối hận vô cùng xâm nhập vào trái tim ông ta, làm lòng của ông ta đều bất giác bị bóp chặt.
Đầu tiên là một U Minh Thiên Tôn, hiện giờ còn có một người là tôn tử của Thiên Hỏa Chí Tôn, những người này lại đều là vì các nàng mà đến…
Phải biết rằng, ở trong Thần Cảnh, chỉ có cường giả thực lực cường đại, mới có thể bị gọi là Thiên Tôn và Chí Tôn…
“Gia gia ông…” Ánh mắt của Bắc Thần tối sầm lại, cười khổ nói: “Thân thể của ông không tốt, chỉ sợ, đã không kiên trì được baolâu… Lần này ta ra, là vì Ngọc Nhi.”
Tầm mắt hắn ôn nhu dừng ở trên khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Ngọc Nhi, phiếm tia sáng nhu hòa nhàn nhạt: “Năm đó, ta vô tình đi đại lục Cổ Võ, ở bãi tha ma nhặt được nàng còn lưu lại một hơi thở, nhưng nàng lại mất đi tất cả ký ức, cho đến khi trước đó không lâu trở lại Thần Cảnh, nàng mới khôi phục ký ức, lần này ta dẫn nàng đến Cảnh gia báo thù…”
“Một Cảnh gia chúng ta cũng không để vào mắt, nguyên nhân khiến chúng ta tạm thời không báo thù, chính là Tiên Tông thích xen vào việc của người khác kia, quả nhiên, khi Cảnh gia thiếu chút nữa bị huỷ diệt, Tiên Tông kia quả nhiên xuất hiện, vẫn lấy một bộ dáng đương nhiên dựa theo tư tưởng của bọn họ mà tuyên án chính tà…”
Bắc Thần cười lạnh một tiếng, người Tiên Tông biết quan hệ của gia gia và U Minh Thiên Tôn, cho nên, hiện giờ Bắc gia cũng ở dưới ánh mắt của bọn họ.
Nếu Bắc gia động thủ với Cảnh gia, những người giả nhân giả nghĩa đó nhất định sẽ nhảy ra.
Nhưng khiến Bắc Thần không nghĩ tới chính là, ở giữa lại xuất hiện một Quân Thanh Vũ, làm cho một ít việc vượt qua tưởng tượng của hắn, còn dẫn những lão bất tử Tiên Tông đó ra…
“Bắc đại ca.”
Lại vào lúc này, một giọng nói suy yếu từ trong trận pháp truyền ra, làm lòng của hắn bất giác mềm xuống…
“Ngọc Nhi!”
Quân Lâm Thiên vui mừng quá đỗi, quan tâm nhìn nữ tử đặt mình ở trong ánh sáng trận pháp: “Con không sao chứ?”
“Phụ thân…” Trong ánh mắt Tiêu Ngọc Nhi hiện ra ánh sáng nhàn nhạt: “Thì ra, con còn có một phụ thân…”
Trái tim Quân Lâm Thiên căng thẳng, giọng nghẹn ngào nói: “Ngọc Nhi, con không trách ta sao? Nếu không phải là ta, con cũng sẽ không bị nhiều trắc trở như vậy, thế cho nên thiếu chút nữa mất đi tính mạng.”
Tiêu Ngọc Nhi lắc đầu, trên khuôn mặt tuyệt sắc chậm rãi nở nụ cười sáng lạn.
“Con biết người làm như vậy, nhất định là có lý do.”
Một người vì thay nàng báo thù, mà không sợ Tiên Tông uy hiếp, nàng có lý do gì đi nghi ngờ thiệt tình của ông với nàng?
Như thế, mặc kệ là lúc trước vì sao ông vứt bỏ nàng, nàng đều có thể tha thứ…
“Ngọc Nhi.” Cảnh Vân Dục từ trong khiếp sợ ban đầu phục hồi tinh thần lại, ánh mắt kích động nhìn Tiêu Ngọc Nhi, còn có ôn nhu không giảm với năm đó kia: “Ngọc Nhi, thì ra nàng vẫn còn sống, ta cho rằng…”
“Cho rằng ta như thế nào? Đã chết sao?” Tiêu Ngọc Nhi quay đầu nhìn Cảnh Vân Dục.
Giờ khắc này, rốt cuộc ở trong đôi mắt của nữ tử nhìn không tới bóng dáng của ông ta, có chỉ là một mảnh bình tĩnh không gợn sóng kia.
Cảnh Vân Dục đau lòng, cầu xin nói: “Ngọc Nhi, năm đó vứt bỏ nàng, ta cũng là bất đắc dĩ, là phụ thân ám toán ta, để ta và Vân Quân đã xảy ra quan hệ, ta phải phụ trách với bà ta, bất đắc dĩ mới…”
Tiêu Ngọc Nhi nở nụ cười, ánh mắt nhàn nhạt dừng ở trên người Cảnh Vân Dục.
“Phụ trách với bà ta, vậy ta đã có thai thì sao? Vị hôn thê của ngươi đuổi giết ta, khiến cho ta thân bị trọng thương, bị người Quân gia nhặt được, ngươi biết về sau ta trải qua chính là ngày thế nào không? Cửu tử nhất sinh, sinh hạ nữ nhi, bị vứt bỏ đến bãi tha ma, nếu không phải gặp được Bắc đại ca, ta đã sớm không sống ở trên đời này. Nhiều năm như vậy, Bắc đại ca đối với ta không rời không bỏ, mặc dù là đã biết quá khứ của ta, nhưng chỉ là đau lòng vì ta, chưa bao giờ phát ra ý niệm vứt bỏ ta.”
“Nếu không có Bắc đại ca, sao có Tiêu Ngọc Nhi hôm nay? Cảnh Vân Dục, ta hẳn là cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi năm đó đã vứt bỏ ta, mới để ta gặp gỡ một nam nhân tốt như vậy…”
Nhiều năm qua không rời không bỏ, đã sớm khiến nàng tâm sinh không muốn xa rời với hắn, lúc trước không tiếp nhận hắn, một là nàng không biết thân phận của mình, sau lại còn là vì đoạn quá khứ kia ngăn cản nàng…
Hiện giờ rốt cuộc nàng cũng có thể cáo biệt quá khứ, cả đời nắm tay người nam nhân này.
Khuôn mặt của Bắc Thần từ kinh ngạc một chút hóa thành kích động, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Ngọc Nhi: “Ngọc Nhi, lời này của nàng ý là, đáp ứng gả cho ta?”
Những năm gần đây bảo vệ cuối cùng cũng có đáp lại, khiến Bắc Thần kích động thiếu chút nữa không thể hô hấp, sợ một khắc kia nghe được cũng chỉ là ảo giác…
Tiêu Ngọc Nhi khẽ cong khóe môi, tươi cười như hoa nói: “Bắc đại ca, nhiều năm như vậy, thật sự là vất vả cho chàng, chàng vì ta trả giá nhiều như vậy, chỉ có ta dùng cả đời mới có thể tới hồi báo cho chàng.”
Từ nhiều năm trước, Tiêu Ngọc Nhi đã biết lòng của hắn, nhưng vẫn không có đáp lại tình cảm hắn, hiện giờ, xem như lần đầu tiên cho hắn hứa hẹn…
“Ngọc Nhi!” Sắc mặt của Cảnh Vân Dục trắng bệch, không dám tin tưởng lắc đầu: “Nàng vẫn yêu ta đúng hay không? Tình nghĩa chúng ta năm đó, sao nàng lại có thể dễ dàng buông? Ta biết nàng là cố ý ở trước mặt ta diễn kịch này vì chính là kích thích ta, nàng yên tâm, sau đó ta sẽ hưu bỏ Vân Quân, thú nàng làm thê!”
Xoạt!
Sắc mặt của Vân Quân tái nhợt, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía gò má của nam nhân.
Giờ khắc này, so với đau đớn ở tay, càng tê tâm liệt phế hơn chính là lòng của bà ta…
Thì ta nhiều năm làm bạn như vậy, cuối cùng cũng kém hơn một câu của nữ nhân này.
Lúc này Cảnh Phàm đã từ trong hoảng sợ đi ra, ánh mắt chợt lóe vài cái, cho dù như thế nào, Tiêu Ngọc Nhi này đều là thê tử lúc trước của Vân Dục, nếu có thể để cho bọn họ gương vỡ lại lành, chẳng những Cảnh gia sẽ hóa đi trận nguy nan này, còn có thể kết thành thân gia với Quân gia…