Nửa đêm, Khương Thần mới dẫn theo Khương Y Na trở về nhà. Khương Y Na trên đường về liên tục khoe với Khương Thần những câu chuyện nàng được nghe từ hai tỷ muội họ Mộ.
Nhìn bộ dáng phấn khích của nàng, Khương Thần mỉm cười không nói.
“Ca ca, sau này Y Na có thể tới nhìn hai tiểu bằng hữu được không?” Khương Y Na trước khi ngủ len lén hướng tới Khương Thần hỏi.
“Được, nếu như tiểu Y Na ngươi hôm nào được nghỉ học, ca ca lại dẫn ngươi tới nhìn hai tiểu bằng hữu.” Khương Thần cười cười xoa đầu nàng.
“Hoan hô ca ca.” Khương Y Na giơ hai tay lên trời, bộ dáng phấn khích.
“Được rồi, trước hết đi ngủ a, ngày mai ngươi còn phải đi học.” Khương Thần cười nói.
…
Lại trôi qua một tuần, Khương Thần cuộc sống vẫn bình bình đạm đạm trôi qua như vậy.
Buổi sáng đưa tiểu nha đầu đi học. Trở về liền đánh cờ uống trà với mấy vị lão niên. Trưa lại đi đón tiểu nha đầu.
Hôm nay, hắn mở điện thoại lên mạng xem tin tức. Đột nhiên đọc được một đoạn tin khiến cho hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Lâm Thải Hân cùng Vân Tu Kiệt chuẩn bị kết hôn?
Tin tức này đối với Khương Thần không thể không nói tin mừng cũng không phải, tin buồn cũng không phải. Thế nhưng đọc được tin này, hắn trong lòng có chút dư vị khó tả.
“Ca ca, ngươi đang làm gì a?” Tiểu nha đầu từ đâu chạy tới mỉm cười nói.
“Không có gì, tiểu Y Na đói chưa, ca ca làm cơm cho ngươi.”
“Chưa đói.” Khương Y Na lắc đầu đáp: “Ca ca, chiều nay Y Na không phải đến trường, Y Na có thể hay không tới thăm Hân Lam cùng Hân Nhi hai tiểu bằng hữu?”
Khương Thần một thoáng lâm vào trầm mặc.
“Được thôi.” Khương Thần mỉm cười đáp: “Tiểu Y Na có muốn đưa hai tiểu bằng hữu tới sống chung không?”
“Hân Lam cùng Hân Nhi?” Khương Y Na mở lớn hai mắt: “Có có, tất nhiên là có. Được ở chung với hai tiểu bằng hữu chắc chắn sẽ rất vui. Dù sao Y Na tại trường học cũng không có bằng hữu.”
“Được rồi…ca ca hiểu rồi.”
Khương Thần tính toán muốn tới Đế đô một khoảng thời gian nhìn xem đám cưới của Lâm Thải Hân đồng thời giải quyết chút chuyện riêng, thế nhưng ngặt nỗi tiểu nha đầu chuyện học tập không thể bỏ dở. Nếu như có một người có thể trông nom nàng, vậy hắn liền không cần phân tâm.
Đây cũng là lý do hắn đánh chủ ý lên việc đưa hai tiểu nha đầu Mộ Hân Lam cùng Mộ Hân Nhi tới sống chung với Khương Y Na nhà mình.
Dù sao tiểu nha đầu nhà mình không có bằng hữu, đưa hai nàng tới đây vừa có lý do để ma ma các nàng chăm sóc cho Khương Y Na, vừa để Khương Y Na có thêm người bầu bạn.
Nghĩ là làm, Khương Thần chiều hôm đó liền đưa Khương Y Na tới nhà hai nha đầu họ Mộ.
Từ hôm cứu giúp hai tiểu nha đầu kia, Khương Thần cùng Khương Y Na cũng đã tới đây hai lần, bởi vậy một nhà ba người đối với sự xuất hiện của hai người Khương Thần cũng không còn cảm thấy xa lạ.
Nói đúng hơn, thời điểm Khương Thần dẫn theo Khương Y Na tới, một nhà ba người kia đã chuẩn bị sẵn hết đồ đạc để tối hôm đó mở một bàn thịnh soạn.
Tất nhiên Khương Thần đến chơi cũng không phải tay không, hắn mỗi lần đến đều mua một chút thức ăn cùng thực phẩm cho ba người.
“Khương Thần ca ca, ngươi đã tới.” Mộ Hân Lam nhìn thấy Khương Thần, reo lên.
“Xin chào Y Na, chúng ta đợi ngươi rất lâu rồi.” Mộ Hân Nhi ngược lại hướng tới Khương Y Na reo lên.
Khương Thần nhìn hai tiểu nha đầu nhí nhảnh, khuôn mặt vốn ít biểu lộ cảm xúc cũng phải nở một nụ cười.
“Tiểu Thần đã tới? Mau vào trong ngồi nghỉ.” Một thanh âm trong trẻo vang lên, sau đó một nữ tử thanh tú đi ra.
Khương Thần hướng về phía nàng khẽ gật đầu:
“Đình tỷ.”
Nữ tử này chính là ma ma hai tiểu nha đầu Mộ Hân Lam, Mộ Hân Nhi. Nàng tên đầy đủ là Mộ Hân Đình.
Bởi vì ba ba hai tiểu nha đầu - cũng chính là tên tra nam đã bỏ rơi nàng, rời đi từ lúc Hân Lam cùng Hân Nhi chưa ra đời cho nên Mộ Hân Đình liền lấy họ bản thân mình làm họ cho hai tiểu nha đầu.
Buổi tối hôm đó, năm người trải chiếu xuống dưới nền đá cùng nhau thưởng thức bữa tối.
“Đình tỷ, thời gian tới ta có chuyện cần đi xa một chuyến, không thể chiếu cố Y Na tiểu nha đầu này, ta muốn thương lượng với ngươi một chuyện.” Khương Thần vừa đứng rửa bát, vừa thanh thanh đạm đạm nói.
Mộ Hân Đình một bên phụ giúp hắn một bên lắng tai nghe.
“Nếu như tiểu Thần ngươi có chuyện tại thân, Y Na liền ở chỗ ta đi, ta mặc dù thân thể ốm yếu thế nhưng vẫn có thể chiếu cố nàng một khoảng thời gian.”
“Không, ý của ta là.” Khương Thần trầm ngâm một lúc, sau đó nói: “Ta muốn ngươi cùng với Hân Lam, Hân Nhi tới chỗ của ta. Không biết ý của ngươi thế nào?”
“Chuyện này…” Mộ Hân Đình khuôn mặt thoáng hiện chút do dự.
Nàng giống như nghĩ tới một chút chuyện gì đó, khuôn mặt không tự chủ có chút phiếm hồng. Mộ Hân Đình tưởng rằng Khương Thần đây là đang mở lời tán tỉnh bản thân mình.
“Đình tỷ, ngươi không cần nghĩ tới chiều hướng kia.” Khương Thần nhìn sắc mặt của đối phương, liền đoán ra đối phương nghĩ gì, lúc này hắn cười nói: “Y Na nhà ta cũng không có bằng hữu, tiện đây ta cũng có thể giúp cho Hân Lam cùng Hân Nhi được đi học.
“Tin tưởng ba tiểu nha đầu sẽ rất vui.”
“Chuyện này a…có chút không tiện lắm.” Mộ Hân Đình khuôn mặt hiện lên chút mất tự nhiên.
Nàng hiện tại dù gì cũng được coi là nữ nhân đã có chồng. Không những thế còn có hai đứa con. Hiện tại dọn tới ở cùng với một thanh niên tuổi trẻ, làm sao người khác không dị nghị.
Nàng biết Khương Thần chắc chắn không nhắm tới nàng, thế nhưng nàng chính là sợ lời của thiên hạ.
“Ha ha, cứ quyết định như vậy đi. Dù sao Hân Lam cùng Hân Nhi cũng cần phải đi học. Phiền Đình tỷ ngươi tới chăm sóc cho Y Na, chuyện tiền bạc ngươi không cần lo lắng.” Khương Thần hào sảng nói.
“Như vậy…chuyện này liền để ta thoáng suy nghĩ một chút.” Mộ Hân Đình gật gật đầu khẽ nói.
Khương Thần thấy vậy cũng không nói gì nữa. Dọn dẹp xong, hắn chủ động gia nhập cuộc chơi với đám tiểu nha đầu.
Thêm Khương Thần vào, đám tiểu nha đầu chơi đùa càng thêm hăng say cơ hồ tới muộn mới thôi.
“Ca ca, ngươi chuẩn bị đi đâu hay sao?” Trên xe bus, tiểu nha đầu ngồi trong lòng Khương Thần khẽ hỏi.
“Đúng vậy. Làm sao? Tiểu Y Na ngươi nghe được ta nói chuyện với Đình tỷ?” Khương Thần cười cười đáp.
“Ừm…vậy bao giờ Hân Lam cùng Hân Nhi tới ở cùng với chúng ta?”
“Chắc sẽ không lâu.” Khương Thần đáp.
…
Không ngoài Khương Thần dự đoán. Mấy ngày sau, Mộ Hân Đình chủ động liên hệ với Khương Thần đồng ý lời đề nghị của hắn.
Khương Thần đối với chuyện này cũng là không vui không buồn. Nếu như không phải Y Na tiểu nha đầu này đối với Mộ Hân Lam cùng Mộ Hân Nhi có thưởng thức, vậy thì hắn cũng không rảnh tới mức mời ba người tới ở cùng với hai huynh muội bọn hắn.
Sau khi hoàn tất các thủ tục giúp cho hai tỷ muội họ Mộ học cùng với Khương Y Na, tiểu nha đầu này có vẻ vô cùng phấn khích. Nàng thậm chí còn chủ động dạy cho hai tiểu nha đầu họ Mộ những gì mình biết.
Cả ban vốn đã có chút thân thiết, nay càng thân thiết hơn.
“Tiểu Thần, chuyện này thực sự làm phiền đến ngươi.” Mộ Hân Đình sắc mặt không mấy tự nhiên nói.
“Không vấn đề gì, dù sao sau này ta còn ra ngoài rất nhiều, chuyện Y Na liền làm phiền Đình tỷ ngươi.” Khương Thần không mặn không nhạt nói.
Đoạn, hắn lấy ra một viên đan dược đưa cho Mộ Hân Đình nói:
“Đình tỷ ngươi uống viên thuốc này vào, đối với bệnh tình của ngươi có chút tác dụng.”
“Tiểu Thần ngươi còn biết xem bệnh?” Mộ Hân Đình cầm lấy viên đan dược bóng nhoáng, ngạc nhiên hỏi.
Khương Thần nhín vai tỏ vẻ không muốn giải thích.
Bệnh của Mộ Hân Đình cũng không phải nan y tạp chứng khó chữa. Nàng chẳng qua bởi vì lao lực quá độ cho nên sinh ra suy nhược cơ thể. Lâu ngày liền khiến cho các cơ quan xuất hiện bệnh vặt sau đó liền sẽ là tình trạng như bây giờ. Hoạt động một chút liền sẽ không thở nổi.
“Ngày mai ta có lẽ sẽ rời đi một tuần, làm phiền Đình tỷ ngươi chăm sóc Y Na giúp ta.”
“Yên tâm, Đình tỷ đã ăn nhờ ở đậu chỗ của ngươi, Y Na đối với ta cũng không khác gì nữ nhi.” Mộ Hân Đình gật đầu nói.
Khương Thần ngày hôm sau liền chuẩn bị đồ đạc đi tới Đế đô. Trước khi đi, Khương Y Na tiểu nha đầu mặc dù biết hắn sẽ rời đi một tuần, vẫn không nhịn được khóc khóc mếu mếu khiến cho Khương Thần nhọc công dỗ dành một phen.
Đế đô…
Trên vỉa hè bên một tuyến đường lớn xuất hiện một thanh niên tuổi tầm mười tám. Người này thân cao một mét bảy mươi lăm, trên người mặc một chút đồ giản dị bao gồm quần đũi, áo sơ mi cùng với một đôi giày thể thao.
Đây ngoại trừ Khương Thần vừa mới đặt chân tới thì còn ai.
“Đế đô…” Khương Thần ngửa mặt lên nhìn bầu trời: “Thời gian trước còn không có ai biết trên kia xảy ra một trận chiến a.”
Đúng vậy.
Một trận chiến giữa hắn cùng Cổ Phần – Uông Tử thành thành chủ chủ tạm thời lúc đó liền không có ai được nhìn thấy. Người đứng bên dưới lúc đó có lẽ chỉ có thể nhìn thấy một tầng trời lúc đen lúc đỏ.
Vừa tới Đế đô, Khương Thần đã nhìn thấy thỉnh thoảng mọi người lại bàn luận về lễ thành hôn của Lâm Thải Hân cùng Vân Tu Kiệt. Dù sao hai người này độ nổi tiếng so với các minh tinh hạng A đều không kém.
Một người được xưng là công chúa của Đế đô, ái nữ Lâm Thiên Bá – gia chủ Lâm gia – một trong tứ đại gia tộc Đế đô.
Người còn lại là tân tinh của Đế đô. Không ra vài năm, từ hai bàn tay trắng liền gây dựng lên một tập đoàn khổng lồ dẫn đầu cả nước về công nghệ cũng như lấn sân trang thị trường trò chơi điện tử.
“Nhẹ nhõm a.” Khương Thần khẽ lắc đầu.
Hắn nghĩ tới những lần trùng sinh trước đây, Lâm Thải Hân đều bởi vì hắn mà không chịu xuất giá. Hiện tại một cọc tâm tư này của hắn rốt cục được giải quyết. Khương Thần đột nhiên cảm thấy nhẹ lòng.