Nhiếp Vân cũng không nói tỉ mỉ, nhìn về phía thánh sơn to lớn và nói:
- Thánh sơn phóng thích thánh quang khi nào?
- Nhanh thôi, dựa theo suy tính, trong một tháng nhất định sẽ phóng thích!
Hầu Khổng gật đầu nói.
- Trong một tháng?
Nhiếp Vân cau mày.
Một tháng, Bích Lạc tiên tử không thể chờ được.
- Thánh sơn phóng thích thánh quang không phải cố định?
- Không đúng, trong phạm vi nhất định, cả trăm lần sai số không quá ba tháng.
- Cho nên chúng ta phải tới sớm vì sợ bỏ qua.
Hầu Khổng giải thích.
- Có những biện pháp khác hay không, biện pháp làm thánh sơn hàng lâm thánh quang sớm?
Nhiếp Vân lập tức hỏi.
- Không có! Chúng ta đều phải chờ!
Hầu Khổng lắc đầu.
Sắc mặt Nhiếp Vân khó nhìn.
Vốn tưởng rằng có phương pháp giải quyết, thánh quang không hàng lâm cũng không có biện pháp làm nó hàng lâm sớm, tất cả đều vô dụng!
Tình huống Bích Lạc tiên tử hiện tại không duy trì quá một ngày, hắn phải nghĩ biện pháp.
- Trừ thánh quang ra, còn có biện pháp nào giải quyết huyết mạch xung đột của các ngươi hay không?
Nhiếp Vân không nhịn được hỏi.
Hiện tại chủ yếu phải giải quyết vấn đề huyết mạch xung đột, thánh quang chỉ là một biện pháp trong đó, nếu có thể tìm được biện pháp thứ hai còn dễ nói.
- Không biết...
Hầu Khổng lắc đầu:
- Trừ thánh quang thì ta chưa từng nghe nói qua có biện pháp nào khác.
Nội tâm Nhiếp Vân chìm vào đáy cốc.
- Ai, đúng rồi, ta nhớ tới một sự kiện, lần trước ta có một bằng hữu, lực lượng trong người hắn lúc bộc phát vừa vặn không tới kịp lúc thánh quang tẩy lễ, kết quả hắn vẫn có thể ổn định lực lượng, cụ thể làm thế nào thì ta không biết, ta có thể đi hỏi một chút.
Thời điểm Nhiếp Vân không biết nên làm thế nào thì Hầu Khổng nhớ tới cái gì đó, nó hưng phấn kêu lên.
- Ah? Ngươi hỏi mau!
Nhiếp Vân như người chết đuối bắt được cỏng cỏ cứu mạng, hắn mở to mắt nhìn sang.
Không được thánh quang tẩy lễ lại vững chắc đại đạo xung đột trong người, khẳng định có biện pháp, có lẽ biện pháp này có lẽ có thể cứu Bích Lạc tiên tử.
Biết chủ nhân sốt ruột, Hầu Khổng không dám chậm trễ, vội vàng đưa tin cho hảo hữu, vẻ mặt vui vẻ.
- Chủ nhân, bằng hữu của ta ở bên này, ta gọi hắn tới.
Nó vừa dứt lời, không đến mười giây có một thần thú bay tới.
- Hầu Khổng, đây là bằng hữu của ngươi.
Thần thú đi tới lớn hơn mười trượng, đôi mắt như đèn lồng, chung quanh thân thể tỏa ra lực lượng hàn băng.
Đúng như Hầu Khổng nói, là thần thú trong cơ thể ẩn chứa huyết mạch Hàn Băng Đại Đế!
- Lần trước ngươi bị huyết mạch xung đột, vừa vặn không tới đúng thời kỳ thánh sơn phóng thích thánh quang, ngươi làm sao ngăn cản lực lương xung đột?
Hầu Khổng không có nói nhảm, trực tiếp hỏi.
- Chuyện này ta không thể tiết lộ!
Thần thú có được huyết mạch Hàn Băng Đại Đế lạnh lùng khoát tay.
- Không thể tiết lộ?
Hầu Khổng sốt ruột:
- Chuyện này rất trọng yếu, vị bằng hữu của ta xuất hiện huyết mạch xung đột, hiện tại thánh quang không rõ hàng lâm khi nào, phải lập tức trị liệu, bằng không sẽ nguy hiểm tính mạng.
- Liên quan gì tới ta?
Thần thú huyết mạch Hàn Băng Đại Đế lên tiếng.
- Ta đã đáp ứng kẻ khác không thể tùy tiện tiết lộ, nếu như không có chuyện gì khác, cáo từ!
Nói xong thần thú huyết mạch Hàn Băng Đại Đế xoay người rời đi, không có ý dừng lại.
- Xin dừng bước!
Thấy nó rời đi, thân thể, Nhiếp Vân ngăn cản trước mặt nó.
- Nnhư thế nào? Ngươi muốn ngăn cản ta?
Thần thú kia cười lạnh một tiếng.
- Trong người của ngươi có huyết mạch Hàn Băng Đại Đế, ta nâận được ân trọng của Hàn Băng Đại Đế nên không ra tay với ngươi, ta có bất đắc dĩ khổ tâm, thật xấu hổ, xin lỗi.
Khom người một cái, sắc mặt Nhiếp Vân trầm xuống và vươn tay về phía trước.
Hàn Băng Đại Đế có ân với Nhiếp Vân, dựa theo đạo lý thần thú trơớc mắt là hậu nhân của hắn, cho dù thế nào hắn cũng không nên động thủ.
Bởi vì Bích Lạc tiên tử sắp chết, không lập tức tìm được phương pháp giải quyết thì nàng không kiên trì nổi một ngày.
Thời điểm này không thể bày ra bộ dạng lễ nghi đạo đức được nữa, chỉ có thể dùng sức mạnh!
Cùng lắm về sau bồi thường và xin lỗi hắn!
Ầm ầm!
Lúc này hắn phóng thích lực lượng ba châu ra ngoài, tinh không chung quanh hình thành bàn tay lớn chừng ba dặm.
Tuy Vô Biên Thâm Uyên thuộc hiểm địa của Thần giới nhưng không nằm trong phạm vi khống chế của Thiên Đạo Thần giới cho nên hắn có thể phóng thích lực lượng tại nơi này mà không bị Thiên Đạo hàng lâm đại kiếp nạn.
- Ngươi muốn chết!
Thần thú có huyết mạch Hàn Băng Đại Đế không nghĩ tới bằng hữu của Hầu Khổng trước mặt lại động thủ, sắc mặt trầm xuống, cái đuôi thô to quắt tới.
Ầm ầm ầm!
Nó khẽ động, lực lượng cuồng bạo bộc phát thể hiện sức chiến đấu siêu cường.
Không ngờ là ba châu.
Hơn nữa còn là tam châu cảnh đỉnh phong, còn mạnh hơn Nhiếp Vân một tia.
Oanh!
Trong phạm vi cái đuôi quét qua đầy lực lượng cuồng bạo, Nhiếp Vân lui về phía sau một bước, thần thú kia không thể không lùi ba bước.
Tuy Nhiếp Vân vừa đạt tới tam châu cảnh nhưng hoàn mỹ giới vực tam châu cảnh cực kỳ cường đại, có thể khiêu chiến vượt cấp.
- Đáng giận!
Một chiêu thất bại, thần thú gầm lên giận dữ, móng vuốt của nó tỏa ra hào quang màu đen.
Nhìn thấy gia hỏa mà nó giao thủ chỉ có lực lượng tam châu cảnh sơ kỳ, nó đường đường tam châu cảnh đỉnh phong, không tin chiến thắng không nổi.
- Tới đi!
Thấy nó vọt tới, Nhiếp Vân không vui không buồn, hai mắt hắn bắn ra tia sáng chói mắt, ngón tay điểm về phía trước.
Ầm ầm!
Một vòng xoáy khổng lồ xuất hiện trước mắt và lao thẳng vào thần thú.
- Đây là cái gì?
Thần thú sững sờ, hắn còn chưa kịp phản ứng, sau một khắc đã xuất hiện trong thế giới bao la.
Thế giới này trống trải đến cực điểm, không có nửa bóng người.
Hô!
Vào lúc đang kỳ quái, Nhiếp Vân xuất hiện trên không trung.
- Ngươi cho rằng bắt ta tới nơi đây là có thể thắng được sao? Nằm mơ!
Thần thú gào thét.
Nó xem ra người trước mắt nhất định không đánh lại nó, lúc này mới chuyển dời địa điểm.
- Vậy sao? Gục xuống!
Nhiếp Vân lạnh lùng nhìn qua, cũng không có làm động tác nào.
Ầm ầm!
Thần thú còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy lực lượng đáng sợ bộc phát, hắn không kiên trì nổi, trực tiếp nằm rạp trên mặt đất.
- Đây là... Lực lượng Thiên Đạo? Ngươi có thể khống chế Thiên Đạo chi lực?
Đồng tử thần thú co rụt lại, toàn thân run rẩy.
Vừa rồi lực lượng mênh mông từ trên trời giáng xuống uy nghiêm đến cực điểm, mặc dù nó là cường giả tam châu cảnh đỉnh phong cũng không ngăn cản nổi.
Loại lực lượng này vượt qua phạm trù bản thân nó, chẳng khác gì Thiên Đạo tức giận.
Đây là Thiên Đạo chi lực!