- Không ngờ là huyết dịch ngũ phẩm!
- Đã rất lâu rồi không có huyết dịch như thế.
- Lợi hại, ta chưa bao giờ gặp qua vị bằng hữu của Hầu Khổng, không nghĩ tới hắn có huyết dịch cấp bậc này!
Các thần thú khác không dám tin tưởng.
Huyết dịch ngũ phẩm, Vô Biên Thâm Uyên qua nhiều năm như vậy cũng chỉ xuất hêện mấy lầm, tận mắt nhìn thấy đều khiếp sợ không thôi.
Không riêng bọn họ, ngay cả Bạch Tu Ông vẫn cúi đầu cũng mở to mắt nhìn Nhiếp Vân.
- Quả là thế!
Không để ý tới ánh mắt ngạc nhiên của các thần thú, Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng.
Vừa rồi nội tâm của hắn chỉ suy nghĩ, cũng làm thí nghiệm, không nghĩ tới quả nhiên thành công.
Huyết dịch của hắn ẩn chứa ba ngàn đại đạo, không thể đơn giản tặng người, cho nên thời khắc cuối cùng lấy giọt máu của Hầu Khổng.
Nếu huyết dịch hỗn loạn có quan hệ với đại đạo, nếu như dung nhập thiên phú chi khí vào trong đó có thể gia tăng đẳng cấp hay không?
Nghĩ đến điểm này, lặng lẽ dung nhập hai thiên phú chi khí đại đạo vào trong.
Quả nhiên như hắn đoán, huyết mạch thất phẩm tăng lên ngũ phẩm, cũng thành quán quân trong các thần thú.
- Ngươi đi theo ta!
Bạch Tu Ông thu bệ đá vào trong tay, ngay sau đó nhìn về phía Nhiếp Vân, hắn quay người vào trong điện.
Biết rõ đối phương chuẩn bị trở về đáp lời của mình, Nhiếp Vân và Hầu Khổng theo sau đối phương.
Lúc này đi vào một gian đại điện khác.
- Ngươi là người từ ngoài tới?
Bạch Tu Ông quay đầu nhìn sang.
- Vâng!
Nhiếp Vân gật đầu.
- Có vấn đề gì, hỏi đi!
Bạch Tu Ông cũng không truy cứu, mà là hỏi thăm.
- Ta có bằng hữu tiến vào Vô Biên Thâm Uyên liền mất tích, ta muốn biết tung tích của nàng!
Nhiếp Vân nói.
Mục đích tới Vô Biên Thâm Uyên là vì tìm kiếm Bích Lạc tiên tử, lúc này gặp được bách sự thông có thể hỏi là tốt nhất.
- Có đồ vật mang theo khí tức linh hồn hay huyết dịch hay không!
Bạch Tu Ông nói.
- Chức Nữ Toa này là nàng tự tay luyện chế, bên trong có khí tức linh hồn và huyết dịch.
Lật tay một cái, một kiện thần binh Hoàng cảnh đỉnh phong xuất hiện trong tay, Nhiếp Vân đưa qua.
Chức Nữ Toa là Bích Lạc tiên tử tự tay luyện chế đưa cho hắn, bên trong có tinh huyết và khí tức linh hồn của nàng.
- Ân!
Tiếp nhận Chức Nữ Toa, Bạch Tu Ông không nói thêm lời nào, ngón tay bắn ra, khí tức linh hồn bị tróc ra, ngay sau đó một giọt huyết dịch cũng lơ lửng trên không trung.
Nhìn xem khí tức linh hồn và huyết dịch, Bạch Tu Ông như suy tính cái gì, dường như hắn đang tìm cái gì đó, lúc này cả đại điện vô cùng an tĩnh.
Thấy hắn không nói câu nào, Nhiếp Vân cũng dần dần khẩn trương.
Thời gian qua nửa tháng, chỉ mong nàng không có việc gì.
Hiện tại sợ nhất là Bạch Tu Ông nói nàng đã chết, nếu như thế có lực lượng mạnh hơn cũng vô dụng.
- Đổi vấn đề đi!
Qua thời gian uống cạn một chung trà, Bạch Tu Ông mở mắt lần nữa.
- Có ý gì? Tiền bối không tìm thấy hay là... nàng đã chết?
Nội tâm Nhiếp Vân chấn động một lúc.
Biết rõ người mình muốn tìm nhưng không trả lời, hơn nữa bảo mình xuất ra khí tức linh hồn và tinh huyết, từ đó nói rõ hắn có nắm chắc rất lớn sẽ tìm được, tìm lâu như vậy lại nói đổi vấn đề, hắn làm sao không sốt ruột cho được.
- Không chết, cụ thể ở nơi nào thì ta không biết!
Bạch Tu Ông nói.
- Không chết là tốt rồi!
Nghe nói không chết, Nhiếp Vân thở ra một hơi.
Chỉ cần không chết thì hắn có thể nghĩ biện pháp tìm được.
- Ta nghe nói thánh sơn sẽ diệt sát người bên ngoài tới, thực lực luôn có hạn chế, cường giả Thiên Đạo cảnh sẽ bị chém giết dễ dàng sao?
Trong nội tâm buông lỏng, Nhiếp Vân suy nghĩ một lúc đã nói ra chuyện thứ hai.
Đã không biết Bích Lạc tiên tử ở nơi nào, tìm người nghe ngóng là phải làm, hắn nhất định phải đi thánh sơn.
Thân là người từ ngoài đến, không biết rõ uy lực của thánh sơn, tùy tiện tiến vào mà bị chém giết thì hối hận không kịp.
- Cường giả Thiên Đạo sẽ bị chém giết! Cường giả Đế cảnh cũng khó giữ được tính mạng.
Bạch Tu Ông nói.
- Cường giả Đế cảnh khó giữ mạng?
Nhiếp Vân đã giật mình.
Cường giả Đế cảnh là đỉnh phong nhất của Thần giới, mỗi một vị đều có năng lực hủy thiên diệt địa, tùy tiện xâm nhập thánh sơn lại bị gạt bỏ? Thánh sơn là thứ gì? Làm sao lợi hại như thế?
- Được rồi, đã trả lời vấn đề của ngươi, ra ngoài đi.
Bạch Tu Ông khoát khoát tay, không nhiều lời.
- Đa tạ!
Nhiếp Vân biết rõ cơ hội hỏi một lần đã hết, không nói nhiều và đi ra ngoài.
Đạt được tin tức Bích Lạc tiên tử không chết đã cảm thấy mỹ mãn.
- Vô Biên Thâm Uyên không phải nơi người ngoài các ngươi tiến vào, không nên nghĩ đi vào!
Thấy hắn lập tức ra khỏi phòng, Bạch Tu Ông âm thanh lần nữa tiếng nổ.
- Đa tạ tiền bối nhắc nhở!
Biết rõ đối phương có hảo ý, Nhiếp Vân gật gật đầu.
Thánh sơn có thể gạt bỏ Đế cảnh từ ngoài đến, cũng không ảnh hưởng lớn tới hắn, dù sao mục đích của hắn là hỏi thăm Bích Lạc tiên tử, có tiến vào hay không cũng không quan trọng.
Rời phòng, Nhiếp Vân tìm Hầu Khổng, một người một thú rời khỏi cồn cát, cũng bay ra khỏi tinh cầu.
- Bay về hướng thánh sơn!
Đứng trên lưng Hầu Khổng, Nhiếp Vân không nói nhiều, hắn lâm vào suy nghĩ.
- Thứ nhất, vị Bạch Tu Ông kia không phải tánh mạng bình thường, nếu như đoán không sai là khí linh!
- Khí linh? Cái gì khí linh? Chẳng lẽ Vô Biên Thâm Uyên kỳ thật không phải hiểm địa, mà là binh khí cực lớn?
- Bằng không hắn làm sao biết rõ chuyện xảy ra trong Vô Biên Thâm Uyên như vậy?
- Thứ hai, thánh sơn là cái gì? Ngay cả cường giả Đế cảnh cũng có thể gạt bỏ? Đế cảnh thần binh bình thường không có người khống chế cũng làm không được.
- Chẳng lẽ thánh sơn có Đế cảnh tọa trấn? Cho dù cường giả Đại Đế cũng không dễ dàng chém giết Đại Đế khác a.
Hoặc là nói... Thánh sơn cũng không phải Đế cảnh thần binh?
Không ngừng suy nghĩ nhiều, Nhiếp Vân cau mày khó chịu.
Tiếp xúc với Bạch Tu Ông thời gian không dài nhưng hắn nhìn ra thân phận của đối phương.
Trong cơ thể ẩn chứa huyết mạch sa mạc và ngọn núi không giả, bản chất linh hồn của hắn lại là khí linh.
Người khác không nhìn ra điểm này nhưng bản thân hắn là y đạo đại sư cao minh nhất của Thần giớithân hình và linh hồn của đối phương rất rõ ràng khó có thể kiêm dung, cho dù không cần Vọng Khí chi pháp cũng có thể nhìn ra vấn đề.
- Trong người Bạch Tu Ông có ẩn chứa huyết mạch sa mạc và ngọn núi, truyền thừa rất lớn, chỉ sợ đến từ cường giả Đế cảnh!
Làm cho Nhiếp Vân khó hiểu nhất là bộ dạng của Bạch Tu Ông.