Lại nói, cường giả Đế cảnh cũng có tôn nghiêm và kiêu ngạo của cường giả Đế cảnh. Nếu như là loại người này ra tay, không có khả năng chỉ đơn giản ném ra mấy tên Hoàng cảnh viên mãn nho nhỏ tự bạo. Cho dù ra tay san bằng Ba Đa vương phủ thành bình địa, chỉ cần không có làm Đa Ba vương tử bị thương tới căn bản thì cũng sẽ không ai dám nói ra câu nào.
Nói cách khác, nếu như là cường giả Đế cảnh ra tay thực sự. Như vậy tuyệt đối sẽ không bạo tạc nổ tung một cách đơn giản như thế, nhất định sẽ gây ra động tĩnh càng lớn hơn.
- Không phải là cường giả Đế cảnh thì là ai chứ? Chẳng lẽ lại... Sau lưng Nhiếp Vân này cũng có một vị cường giả Thâu Thiên Tá Thọ cảnh?
Đã không phải là cường giả Đế cảnh, như vậy khả năng cường giả Thâu Tiên Tá Thọ cảnh ra tay cũng khá lớn.
Tuy rằng dưới sự giám thị của Thiên Đạo. Cường giả Thâu Thiên Tá Thọ không dám vọng động dùng lực lượng cực hạn vượt qua. Thế nhưng người đã có loại thủ đoạn này, nhất định sẽ có các loại thủ đoạn tránh khỏi Thiên Đạo giám sát. Như vậy vẫn có thể làm ra chuyện khiến cho người ta không thể tưởng tượng ra nổi như trước.
- Không hổ là con riêng của Đại Đế, quả nhiên cũng có chút thủ đoạn!
Nghĩ vậy, Lưu Mộc vương tử không khỏi gật đầu một cái.
Hiện tại chỉ có một giải thích duy nhất là như vậy mà thôi. Tuy rằng cường giả Thâu Tiên Tá Thọ cảnh vì muốn bảo vệ tính mạng cho nên sẽ ẩn nấp. Thế nhưng cũng thực sự sẽ có một ít người nguyện ý hiệu lực vì đám người như là bọn hắn.
Phổ Thiên hoàng triều có chư vị Đại Đế, trong bảo khố của hoàng gia còn có không ít điển tàng về việc giúp cường gỉa Thâu Thiên Tá Thọ đột phá. Cho dù là những người không có cách nào đột phá được, có muốn thuần phục Đại Đế thì các Đại Đế cũng sẽ chướng mắt. Thế nhưng một khi thuần phục các hoàng tử, một khi các hoàng tử đăng cơ, bọn họ vẫn có cơ hội rất lớn tiến vào trong bảo khố quan sát điển tàng a.
Thâu Thiên Tá Thọ, tuy rằng có được tính mạng rất dài. Thế nhưng vẫn không được tính là siêu thoát như trước a.
Chỉ cần không có đạt tới siêu thoát, chẳng khác nào tùy thời bị Thiên Đạo giám thị, không biết bản thân sẽ bị giết lúc nào.
Chuyện này rất giống như người bị cột chặt vào thanh gỗ, bên trên cổ có thanh đao. Cho dù là ai cũng sẽ nghĩ biện pháp trốn tránh cái chết.
Bản thân mình không đột phá được, cũng không tìm thấy truyền thừa phù hợp. Cho nên cũng chỉ có thể đi theo con đường này mà thôi.
Ở trong mắt Lưu Mộc vương tử mà nói, sở dĩ Nhiếp Vân này có thể làm được điểm ấy, chỉ sợ là dựa vào thân phận hoàng tử. Vì thân phận này mới mời chào được một vị cường giả Thâu Tiên Tá Thọ cảnh, làm cho đối phương hiệu lực cho hắn!
Nếu không, bằng vào thực lực chỉ có Vương cảnh viên mãn của hắn, làm sao có thể làm được điểm ấy cơ chứ
- Xem ra ta cũng nên tăng thêm tốc độ, phải hoàn thành tế luyện trước khi tiến vào Vạn Giới Động, chỉ cần có thể thành công... Ngôi vị hoàng đế tất nhiên sẽ là của ta!
Lưu Mộc vương tử đứng dậy, ống tay áo vung lên, trên mặt tràn ngập vẻ ngưng trọng.
- Hoắc Dương, ngươi cứ tiếp tục giám thị, tốt nhất là đem chuyện này rải ra bên ngoài. Khiến cho người ta biết rõ Đa Ba vương tử đã từng phái người ra ám sát Nhiếp Vân, giữa hai người này có mâu thuẫn với nhau. Chỉ cần hai người này kiềm chế lẫn nhau, như vậy ta cũng có thể tạm thời an toàn hơn một ít!
Lưu Mộc vương tử lại ngồi xuống vương tọa, hai tay chắp ra sau lưng, mở miệng phân phó một câu.
- Vâng!
Hai mắt Hoắc Dương lập tức sáng ngời.
Vừa rồi hắn nghe thấ tin tức này còn cảm thấy có chút khó giải quyết. Thế nhưng sau khi nghe thấy Vương gia sắp xếp như vậy hắn đã lập tức hiểu ra.
Chuyện này tuy rằng nhìn qua có chút phiền toái, thế nhưng trên thực tế lại là một cơ hội cực tốt, một khi tin tức này truyền đi. Cho dù sau này Nhiếp Vân thực sự bị người ta chém giết, như vậy Vương gia của hắn cũng có thể thoát khỏi liên quan.
- Ngươi phải nghĩ biện pháp khiến cho mâu thuẫn giữa hai người bọn họ càng lúc càng lớn a! Như vậy đối với ta sẽ rất là có lợi!
Lưu Mộc vương tử biết rõ đối phương đã hiểu rõ ý tứ của mình, hắn thoả mãn gật đầu một cái.
Những thuộc hạ này của hắn đều là người đi theo hắn nhiều năm, rất nhiều chuyện chỉ cần mở miệng nói một chút là đối phương đã có thể hiểu rõ. Như vậy cũng có thể giảm bớt cho hắn không ít phiền toái.
- Vương gia yên tâm, nhất định thuộc hạ sẽ dùng hết toàn lực, không làm nhục sứ mạng mà Vương gia giao phó!
Hoắc Dương vội vàng gật đầu nói.
- Được rồi, rất tốt, hiện tại ta muốn đi bế quan. Nếu như không có chuyện đặc biệt quan trọng thì ngàn vạn không nên quấy rầy ta nữa!
Lưu Mộc vương tử cũng không nói thêm lời nào, bàn tay vung lên. Hai người Hoắc Dương lập tức chậm rãi lui ra bên ngoài.
Sưu!
Hoắc Dương vừa mới rời đi không được bao xa thì trên người hắn đã có một hạt tro bụi từ trên không trung rơi xuống mặt đất. Thần không biết quỷ không hay, mà hạt bụi này chính là Viêm Hoàng điện.
Thật vất vả hắn mới lẻn vào bên trong phủ đệ của Lưu Mộc vương tử được. Đương nhiên hắn còn muốn tìm hiểu rõ chi tiết về vị vương tử trước mắt này a.
- Ngôi vị hoàng đế là của ta, dù là ai cũng không cướp được khỏi tay a!
Cửa đại điện ầm ầm đóng lại, trên mặt của Lưu Mộc vương tử hiện lên vẻ kiên định, bàn tay run lên. Một đạo thân ảnh đen kịt đột nhiên xuất hiện.
Bóng đen này có thân thể cao lớn, hình thể khôi ngô, trên người không có một chút lực lượng nào chấn động, giống như là một bức tượng đá vậy.
- Là Khôi Lỗi!
Nhìn xuyên qua Viêm Hoàng điện, Nhiếp Vân lập tức nhận ra được lai lịch của thứ này.
Đây là Khôi Lỗi, xem ra lời của Nhữ Hạ Vương tử không sai. Chỉ sợ Lưu Mộc vương tử này đã thực sự nhận được truyền thừa của Khôi Lỗi đạo Thượng cổ a.
Thời kỳ Thượng cổ, trăm gia đua tiếng, rất nhiều đại đạo đều tỏa sáng, giống như là bầu trời đầy sao. Chính là bởi vì như thế cho nên mới có thể sinh ra nhân vật tuyệt thế như là Thần Nông Đại Đế và Lục Hi.
Tuy rằng lúc ấy Khôi Lỗi đạo cũng không có đạt tới cảnh giới vượt qua Thiên Đạo. Thế nhưng ít nhất cũng đã đạt tới cảnh giới Thâu Thiên Tá Thọ, không thể khinh thường.
- Luyện hóa!
Thả Khôi Lỗi ra bên ngoài, ánh mắt của Lưu Mộc vương tử lập tức trở nên vô cùng lăng lệ ác liệt. Hai tay hắn giơ lên, trong miệng phát ra một đạo thanh âm cỗ quái, hai tay đặt lên bên trên huyệt thái dương của Khôi Lỗi.