Xem ra, cho dù nơi này không phải là tàng bảo khố gì đó thì cũng sẽ có thứ gì đó cực kỳ quan trọng. Nếu không không có khả năng được đối phương coi trọng như thế.
Sauk hi xác nhận được phán đoán của mình, Nhiếp Vân lại cẩn thận nhìn lại cung điện ở trước mắt mình lúc này.
Chung quanh cung điện không có bất kỳ đánh dấu nào. Nếu như chỉ từ bên ngoài nhìn vào mà nói, căn bản không thể nhìn ra được đây rốt cuộc là nơi nào. Bên trong lại có cái gì.
- Đây là trận pháp gì chứ?
Sauk hi quan sát cung điện xong, Nhiếp Vân cũng không có sốt ruột thuấn di đi vào mà vẫn tiếp tục lặng lẽ quan sát. Quả nhiên sau khi quan sát lần nữa đã làm cho hắn phát hiện ra chỗ không đúng.
Chung quanh cung điện này có các loại vật phẩm chồng chất, nhìn qua giống như không có một chút quy tắc nào. Thế nhưng trên thực tế lại là một trận pháp cực lớn.
Nếu như không có phù chú đặc thù mà tùy tiện tiến vào trong đó sẽ lập tức đụng phải trận pháp. Khi đó sẽ khiến cho đám người chung quanh phát hiện ra được động tĩnh.
Hơn nữa, còn rất có khả năng xúc phạm tới đại trận bên trong, triệt để bị vây khốn.
- Chẳng lẽ lại phải đi trộm phù lệnh hay sao?
Nhìn một hồi, vẫn không nhận ra tên tuổi cụ thể của trận pháp như trước, Nhiếp Vân không khỏi nhíu mày lại.
Không biết tên của trận pháp là gì, đương nhiên cũng sẽ không tìm thấy được phương pháp phá giải.
Trộm phù lệnh ở trong tay những người này đối với hắn mà nói, vô cùng đơn giản. Thế nhưng một khi phù lệnh bị mất đi, những người này tất sẽ bị trận pháp bài xích ra ngoài. Cho nên trong khoảnh khắc cũng có thể phát hiện ra được chuyện này.
Nếu như chống lại những người này, đương nhiên hắn sẽ không sợ. Thế nhưng mấu chốt là nơi này lại là phủ đệ của Đa Ba vương tử, nhất định sẽ có vô số đại trận và không ít cường giả. Hơn nữa nơi này là Vân Châu thành, cũng có có không ít cường giả Đại Đế, một khi náo loạn quá lớn sẽ rất khó thoát thân.
Tốt nhất là có thể thần không biết quỷ không hay trà trộn đi vào bên trong. Sau đó lại lặng lẽ đào tẩu, không bị Đa Ba vương tử phát giác ra mới là tốt nhất.
- Nghĩ biện pháp để cho những người này rời đi, như vậy cũng tốt a.
Nhiếp Vân âm thầm tính toán trong lòng.
Đã không có cách nào ăn cắp được phù lệnh, như vậy có thể kéo những hộ vệ này rời khỏi phạm vi ảnh hưởng của trận pháp rồi lại động thủ. Cho nên, suy đi tính lại, bất kể nói như thế nào cũng cần phải kéo những người này ra ngoài.
Tuy nhiên, suy nghĩ thì đơn giản, thế nhưng hắn cũng biết, muốn làm được như vậy nhất định sẽ không dễ dàng chút nào.
Vừa rồi tên cường giả Hoàng cảnh viên mãn kia cũng đã nói, Đa Ba vương tử đã tự mình ra lệnh. Để cho bọn họ tử thủ ở nơi này, vô luận xảy ra chuyện gì cũng không được rời đi... Chỉ bằng vào cái mệnh lệnh này cũng đã khiến cho người ta không có biện pháp gì hay a.
- Chẳng lẽ lại vứt thêm một quả boom hình người nữa hay sao?
Trong lúc nhất thời không nghĩ ra được biện pháp nào tốt, Nhiếp Vân xoa xoa mi tâm âm thầm nói. Nếu như lại vứt thêm một quả bom hình người, nhất định sẽ có hiệu quả, tất nhiên sẽ khiến cho đối phương bối rối. không cẩn thận còn có thể nổ chết được mấy người. Lại thuận tay cướp phù lệnh tới tay... Thế nhưng một khi hắn làm như vậy, tất sẽ dẫn tới sự chú ý. Kết quả giương đông kích tây của việc ném ra quả boom hình người vừa rồi cũng sẽ trở nên uổng phí.
Lại nói, bên trong rốt cuộc như thế nào hắn cũng còn không biết, càng cẩn thận thì càng tốt. Một khi tạo ra động tĩnh quá lớn, bị người ta vây quanh, khi đó có muốn trốn cũng không trốn thoát được.
- Đúng rồi, ta không có biện pháp để cho bọn hắn rời đi, thế nhưng có lẽ Võ Huân có thể làm được chuyện này nha?
Trong lòng khẽ động, Nhiếp Vân lập tức nhớ tới một người.
Võ Huân là hộ vệ cận thân của Đa Ba vương tử, thân được trọng dụng. Chuyện hắn không có biện pháp gì, thế nhưng đối với người này mà nói, có lẽ cũng không có gì là khó khăn.
Tuy nhiên, một khi vận dụng đối phương, rất có thể đối phương sẽ bị bạo lộ, cho nên. Nhất định phải cẩn thận xử lý.
Sưu!
Nghĩ đến là làm, Nhiếp Vân không có chút chậm chễ nào, ngón tay bắn ra một cái. Một cỗ ý niệm lập tức thông qua ngọc phù đưa tin truyền ra bên ngoài.
Võ Huân cũng không đi theo Đa Ba vương tử tới Đế Quân phủ mà giờ phút này đang ở ngay trong vương phủ. Hắn nhìn thấy Nhiếp Vân đưa tin tới, trên mặt tràn ngập vẻ xoắn xuýt.
Hắn biết, nếu như mình không đồng ý với chỉ thị của Nhiếp Vân. Khi đó hẳn phải chết không thể nghi ngờ, thế nhưng một khi bị Đa Ba vương tử phát hiện ra, khi đó hắn cũng khó tránh khỏi vận mệnh thê thảm.
- Được rồi, làm xong việc này, nếu thành công còn có thể giữ mạng. Nếu như không thì cũng sẽ thật sự chết mà thôi.
Cắn răng một cái, Võ Huân đã đưa ra quyết định.
Cũng đã tới nước này rồi, hắn không có lý do nào để lui về phía sau. Lại nói, thiếu niên này là hoàng tử chính thức a, chỉ cần Đa Ba vương tử không giết được hắn. Như vậy ngôi vị hoàng đế không phải là của hắn thì sẽ không ai có thể nhận được a!
So với việc thay đổi thất thương, còn không bằng tuân theo lựa chọn trước đó, về sau cũng coi như có công lao đi theo.
Vị trí của hắn ở cách chỗ kia xa, không bao lâu đã đi tới đình viện.
- Võ Huân, ngươi tới đây làm gì?
Nhìn thấy hắn xuất hiện, tên cường giả Hoàng cảnh viên mãn kia lập tức nhíu mày lại.
- Có người trà trộn vào trong vương phủ, điện hạ đang ở trong Đế Quân phủ, tạm thời không thoát thân ra được. Điện hạ báo cho ta biết caarnt hận ứng phó, nhất là nơi này. Đốc thúc các ngươi làm việc, ngàn vạn lần không nên gặp chuyện không may!
Võ Huân thản nhiên nói.
- Điểm ấy không cần ngươi phải hao tâm tổn trí, điện hạ giao cho ta nhiệm vụ ta sẽ không thất trách. Cho nên ngươi vẫn nên nhanh chóng rời đi thì hơn.
Người trung niên tu vi Hoàng cảnh viên mãn kia khẽ khoát tay một cái.
- Ngươi biết là tốt rồi... Tuy nhiên, ta có hoài nghi đã có người trà trộn vào bên trong. Ngươi cho ta một khỏa phù lệnh, để ta vào trong dò xét một lần. Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, như vậy ta cũng tiện bẩm báo với điện hạ!
Võ Huân nói.
Tuy rằng hắn là tùy tùng ở cạnh thân Đa Ba vương tử. Thế nhưng cũng không có phù lệnh ở nơi này. Hắn chỉ đứng ở bên ngoài phạm vi của đình viện này mà cũng không đi vào phạm vi của trận pháp.