Đối phương có được thân phận hoàng tử, chỉ cần đem thân phận công khai là có được quyền lực đièu hành quốc gia bản thân bọn họ chỉ là tôm tép nhãi nhép mà thôi.
So với hoàng tử có huyết mạch tinh thuần, chênh lệch quá to lớn.
- Ngươi nói đi, hợp tác với ta thế nào?
Nghĩ thông suốt những chuyện này, Nhữ Hạ vương tử hiểu đối phương thật sự không có hứng thú làm hhoangf đế, cũng thật muốn hợp tác với hắn cho nên cắn răng hỏi thăm.
Mặc dù hắn có nghi kị lớn với lời của đối phương nhưng hắn cũng biết đây là một cơ hội, một cơ hội cá chép vượt long muôn, một khi thành công, cái gì Đa Ba vương tử, cái gì Lưu Mộc vương tử sẽ biến thành mây khói, không có khả năng tồn tại.
- Trong ba người thừa kế, ta nhìn Nhữ Hạ huynh vừa mắt, cho nên ta muốn Nhữ Hạ huynh thừa kế ngôi hoàng đế.
Nhiếp Vân chà tay và nói:
- Đây là hợp tác!
- Cho ta làm hoàng đế?
Nhữ Hạ hô hấp dồn dập:
- Ngươi thật không có ý định làm hoàng đế?
- Ta nói rồi, ta truy cầu là y thuật đại đạo và thành tựu vô thượng... Ta không có dục vọng với quyền lực.
Nhiếp Vân lắc đầu:
- Nếu như ngươi đáp ứng, ta sẽ khẩn cầu Nguyên Dương Đế Quân ủng hộ ngươi trở thành người thừa kế chân chính, có Đế Quân ủng hộ, chắc hẳn ngươi cũng biết hiệu quả, Phổ Thiên Đại Đế sẽ không cự tuyệt!
- Nếu như ngươi cảm thấy không muốn xem như ta chưa nói qua, ta sẽ tìm hai vương tử khác hợp tác.
- Ta đồng ý...
Nhữ Hạ vương tử vội vàng nói, nói quá nhanh cho nên sắc mặt đỏ rực.
- Hắn hao tâm tổn trí chuẩn bị lễ vật cho Đế Quân là vì cái gì? Chẳng phải vi có thể được Nguyên Dương Đế Quân ủng hộ sao? Hiện tại vị “hoàng tử” điện hạ chính miệng nói như vậy, không đáp ứng chính là đồ đần.
- Cần ta làm cái gì?
Nhữ Hạ vương tử hỏi.
Hắn cũng biết đáp ứng đối phương khẳng định cần làm một chuyện gì đó, bằng không đối phương cũng không có khả năng vô duyên vô cớ ném cho hắn chỗ tốt lớn như vậy.
- Đơn giản!
Thấy hắn mắc lừa, Nhiếp Vân cười:
- Nói thiệt cho ngươi biết, nội ứng ngươi đặt bên người Đa Ba vương tử đã bại lộ, tin tức nà, trên thực tế là Đa Ba vương tử cố ý tìm người truyền cho ngươi biết.
- Mục đích của hắn rất đơn giản, đó là làm hai người chúng ta chém giết nhau, hắn làm ngư ông đắc lợi.
- Đáng giận...
Nhữ Hạ vương tử không ngốc, cẩn thận suy nghĩ đã hiểu ra chuyện gì.
Nếu như vừa rồi Nhiếp Vân không nói rõ, vì tranh giành ngôi vị hoàng đế hắn có khả năng động thủ.
Một khi động thủ, Đa Ba vương tử nói thân phận hoàng tử của hắn ra, tất nhiên sẽ phải thừa nhận lửa giận điên cuồng của Phổ Thiên Đại Đế.
Nghĩ lại đã cảm thấy sợ.
Mồ hôi lạnh ướt đẫm y phục.
- Ta hợp tác rất đơn giản, trong khoảng thời gian này Đa Ba vương tử, Lưu Mộc vương tử nhất định sẽ ra tay với ta, ra tay với y quán, ta hi vọng ngươi có thể phái người thủ ở nơi này ngăn cản bọn chúng công kích, ngoài ra...
Nhiếp Vân ngừng dừng một chút, nói:
- Ta cần Tầm Hướng Châm và Vạn Giới Vũ Y, ngươi có giúp ta hay không?
- Giúp ngươi ngăn cản công kích? Việc này đơn giản...
Nhữ Hạ vương tử thở ra một hơi, nghe điều kiện sau liền cau mày.
- Tầm Hướng Châm, Vạn Giới Vũ Y không dễ làm, điều này cần tranh đoạt, mặc dù là ta cũng không chắc nắm được hai món này vào tay.
- Vậy được rồi, ta sẽ nghĩ biện pháp với hai món này, ngươi chỉ cần có thể giúp ta ngăn cản Đa Ba vương tử ra tay là được... Ta muốn tất cả hỗn độn thế giới ngươi đạt được sau khi tiến vào Vạn Giới Động Thiên.
Nhiếp Vân khoát khoát tay, hắn không yêu cầu mà là sửa điều kiện.
Trước kia từ lời Nguyên Dương Đế Quân nói hắn biết rõ không dễ đạt được Tầm Hướng Châm, Vạn Giới Vũ Y, nếu cưỡng cầu không được thì đổi thứ thực dụng hơn.
- Việc này không có vấn đề!
Nhữ Hạ vương tử liền vội vàng gật đầu đáp ứng.
Tầm Hướng Châm, Vạn Giới Vũ Y tổng cộng chỉ có vài món, khó có thể tranh đoạt, sau khi tiến vào Vạn Giới Động Thiên mục đích cuối cùng là đạt được hỗn độn thế giới và cảm ngộ huyền bí trong đó, cảm ngộ xong sẽ không dùng, tặng người khác cũng không xem vào đâu.
- Rất tốt, cứ định như vậy!
Nhiếp Vân thản nhiên nói.
- Không vội... Không phải ta không tin Nhiếp huynh, nhưng... Nếu như Nhiếp huynh hiện tại mục đích là ba người chúng ta tự giết lẫn nhau, một khi không sai biệt lắm, lại nói muốn kế thừa ngôi vị hoàng đế, ta cũng không có biện pháp ah...
Nhữ Hạ vương tử vội hỏi.
Không phải hắn không tin, mà là không có biện pháp nào khác.
Vạn nhất đối phương chỉ lợi dụng chính mình tranh đấu với Đa Ba và Lưu Mộc, chẳng phải bồi phu nhân lại gãy binh?
- Ngươi cảm thấy... Hiện tại ngươi còn có khác lựa chọn sao?
Nhiếp Vân mỉm cười.
- Ta...
Nhữ Hạ vương tử trầm tư.
Nói thật, hắn không có lựa chọn khác.
Đối phương có được thân phận hoàng tử đã đứng ở thế bất bại!
Giết không được, đụng không được, còn là người thừa kế... Nếu như không chiếm được hắn trợ giúp, một lần nữa cho hắn thời gian vạn năm, Phổ Thiên hoàng triều cũng không rơi xuống đầu mình.
- Ta đồng ý hợp tác!
Cắn răng một cái, Nhữ Hạ vương tử gật đầu.
- Rất tốt, hiện tại ngươi chuẩn bị đi, vì bảo vệ ngươi, chính mình cẩn thận một chút, đừng làm cho đám người Đa Ba vương tử phát hiện!
- Bằng không bọn chúng không đối phó ta, liên thủ đối phó ngươi, ngươi cũng không có quá biện pháp tốt!
Thấy đã lừa dối được đối phương, Nhiếp Vân vừa cười vừa nói.
- Yên tâm đi, ta sẽ chú ý.
Nhữ Hạ vương tử nói.
- Vậy là tốt rồi!
Nhiếp Vân khoát khoát tay:
- Lưu Trúc, tiễn khách!
Nên nói đã nói xong, điều kiện cũng bàn xong, cũng không cần lưu gia hỏa này.
- Tại hạ cáo từ!
Nhữ Hạ vương tử ôm quyền đi ra ngoài.
Bọn họ vừa đi, Nhiếp Đồng đã đi tới, hắn nhìn ca ca và duỗi ngón cái.
Kế sách này thật sự quá tốt.
Tuy không sợ Đa Ba vương tử nhưng chẳng biết bi quấy rối lúc nào lại quá phiền toái, bởi như vậy chẳng những giảm bớt một đối thủ, ngược lại nhiều ra một đám tay chân, đã có thể bớt phiền toái mà còn kéo được một bằng hữu.
Vẹn toàn đôi bên.
- Tốt, nói nhảm với hắn nhiều như thế là cân nhắc vì đám người Lưu Trúc, Viên Cửu, cũng có thể che gâấu hành tung của chúng ta.
Tránh được không ít phiền toái... Hiện tại cũng nên mang ngươi đi tìm truyền thừa của Lục Hi Đại Đế!
Nhiếp Vân đứng lên lần nữa.
Hắn tốn hao tâm huyết xếp đặt thiết kế Nhữ Hạ vương tử làm thương cho mình ngăn cản Đa Ba vương tử và Lưu Mộc vương tử công kích, cũng không phải sợ hãi hai người công kích có bao nhiêu lợi hại.