- Âu Dương huynh, tựu xin nhờ ngươi!
Biết rõ khí lưu lợi hại, Tề Dương không dám nói nhảm, hắn nhìn về phía Âu Dương Thành.
- Chuyện này đơn giản, hiện tại ta sẽ để các ngươi biết rõ sự lợi hại của ta một chút.
Âu Dương Thành hừ lạnh một tiếng, trên mặt mang theo đắc ý dạt dào, hai tay của hắn đẩy về phía trước, nước biển sôi trào bị đẩy ra một lối đi, ngay cả nước biển ẩm chứa địa tâm độc khí cũng bị xua tan, lúc này nước biển yên tĩnh như đầm nước.
- Lợi hại!
Thấy Âu Dương Thành khống chế nước biển dưới mấy vạn mét như cánh tay của mình, Mộc Thắng Tuyết lúc này hưng phấn thở phào một hơi.
Không hổ là tưởng thủy sư thiên phú đặc thù, ở trong nước đúng là cường đại.
Không nói tới chiến đấu, chỉ riêng bản lĩnh khống chế nước biển đã có thể làm mọi người lâm vào trong đó và không thể tự kiềm chế được.
- Nơi này có một cổ đạo, chúng ta đang đi trên đó, có lẽ có thể an toàn một ít!
Đẩy nước chảy, mọi người nhìn rõ bộ dáng dưới nước sôi, chỉ thấy một con đường cũ kỹ xuất hiện trước mặt mọi người.
Cổ đạo này mang theo khí tức cổ xưa nồng đậm, cảm giác giống như nó dính đầy huyết tinh, mặc dù không có trời âm u nhưng bàn chân đạp vào đó và bước đi vẫn làm người ta kinh hãi.
- Yêu minh cổ đạo? Địa ngục chi môn?
Nhìn thấy con đường cũ kỹ làm nội tâm mọi người rung động, đột nhiên Tề Dương thì thào tự nói.
- Yêu minh cổ đạo? Chẳng lẽ này yêu thánh là Minh Yêu cổ tộc? Chúng ta xâm nhập vào nơi của hắn, cho dù muốn đi ra ngoài cũng khó khăn, lần này hỏng bét.
Dường như Mộ Hà nhớ tới cái gì, trên gương mặt trắng nõn sinh ra thần thái kinh hãi, thân thể gợi cảm không tự chủ run rẩy vài cái.
Trong yêu nhân có chín ngàn chủng tộc hạch tâm, mỗi một chủng tộc khống chế lấy một đại đạo pháp tắc vô cùng cường đại, Minh Yêu nhất tộc chính là một chủng tộc cực kỳ cường đại, nghe nói ít nhất có thể xếp vào trong top mười, Nhiếp Vân trước khi nhìn thấy Âm Mai Yêu tộc so sánh với nó chính là con giun và thần long, chênh lệch không thể so sánh.
Riêng chủng tộc cường đại, thủ đoạn phần đông cũng không làm Mộ Hà sợ hãi thành như vậy, mà là Minh Yêu nhất tộc là chủng loại Yêu tộc truyền thừa từ thượng cổ tới nay, trong cơ thể ẩn chứa huyết mạch thượng cổ, hơn nữa có tâm lý căm thù nhân loại rất mạnh, một khi nhân loại xâm nhập vào lãnh địa của bọn chúng, hoặc là mộ huyệt sau khi chết sẽ đụng vào thủ đoạn bọn chúng lưu lại, tiến vào dễ dàng đi ra ngoài khó, có thể nói trừ khi kiên trì tiến lên phía trước, căn bản không có đường lui!
Xuất hiện trong mắt mọi người chính là cổ đạo do Minh Yêu nhất tộc lưu lại, ở cuối thông đạo có một cánh cửa màu đen, nó dữ tợn như địa ngục chi môn.
Yêu minh cổ đạo, địa ngục chi môn, tiến vào trong đó cửu tử nhất sinh.
Ầm ầm ầm...
Ngữ khí của Mộ Hà cứng lại, trong thông đạo có vô số yêu thú xông ra.
Những yêu thú này đầu rắn thân rùa, hai bên cơ thể có hai cánh thịt, chúng phe phẩy nhẹ nhàng trong nước và lao tới như mũi tên.
- Yêu Sí Vân Giáp Thú?
Đồng bạn lợi hại nhất của Yêu tộc, dùng thi thể yêu nhân làm thức ăn, tại sao có nhiều như vậy?
Nhìn đám yêu thú xuất hiện trước mặt, sắc mặt mọi người biến hóa.
Yêu Sí Vân Giáp Thú, đây là một trong rất nhiều yêu thú được người Yêu tộc nuôi dưỡng, dùng thi thể yêu nhân làm thức ăn, mai rùa trời sinh có lực phòng ngực kinh người, cho dù cường giả Binh Giáp Cảnh cũng khó có thể đánh tan.
Có phòng ngự như thế, tại thêm đi bốn cánh tay mang theo kình lực dáng sợ, đừng nói trong nước, cho dù trên đất bằng, cường giả Binh Giáp Cảnh gặp gỡ cũng có thể con đường chết.
Nói cách khác Yêu Sí Vân Giáp Thú đầy trời bay ra ngoài tương đương với một quân đoàn cường giả Binh Giáp Cảnh vây quanh.
- Sâu trong biển cả thật đáng sợ.
Nhìn thấy yêu thú khắp nơi, Nhiếp Vân không nhịn được lui về phía sau một bước, gương mặt của hắn đầy cảnh giác.
Trong biển cả, yêu thú không những nhiều hơn trên lục địa, hơn nữa một khi xuất hiện đều là cả đàn cả lũ.
Một đoàn yêu thú Binh Giáp Cảnh, trên đất bằng đủ quét ngang Thần Phong đế quốc, trong biển cả chỉ là chuyện bình thường.
Cường giả Binh Giáp Cảnh trong mắt cường giả Chí Tôn không khác gì con sâu cái kiến, bình thường mấy trăm Binh Giáp Cảnh vây công Chí Tôn cũng chỉ có con đường chết, nếu mấy vạn và mấy chục vạn thì thế nào?
Cho dù là con chuột kiến nhỏ tới mức nào, số lượng đạt tới cảnh giới nhất định đều vô cùng đáng sợ, đáng sợ đến mức bỏ qua cả cấp độ chênh lệch.
Giống như lũ kiến, tùy tiện đi tiểu cũng có thể giết cả trăm con nhưng trong lịch sử từng có nhiều đợt đám kiến tạo thành thú triều tiêu diệt vô số nhân loại.
Hiện tại đám Yêu Sí Vân Giáp Thú xuất hiện trước mặt mọi người nhiều vô số kể, mười vạn, trăm vạn đều có, chúng giống như quân đoàn diệt thế, đột nhiên vọt tới, đừng nói mọi người, cho dù siêu cấp cường giả Đoạt Thiên Tạo Hóa Bí Cảnh có thể ngăn cản hay không còn khó nói.
- Sức chiến đấu của ta không được, ta tránh qua một bên tránh các ngươi vướng bận.
Đúng lúc này đột nhiên Âu Dương Thành thét dài, hai cánh chấn động sau đó bao phủ bảo hộ thân thể của hắn vào trong, sau đó hắn phá tan nước chảy và lao ra ngoài.
Không hổ là tưởng thủy sư, hắn qua lại trong nước như cá bơi, chỉ trong nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa, tốc độ còn nhanh hơn Yêu Sí Vân Giáp Thú không biết bao nhiêu lần.
- Đáng giận!
Không nghĩ tới Âu Dương Thành thời khắc mấu chốt quay người bỏ chạy, từ đó ném đám đông vào biển cả, lúc này cả đám tức giận xanh mặt, nhất là Tề Dương, hắn suýt nữa bị tức chết.
Đây là đáy biển sâu, không có tưởng thủy sư che chở, bản thân thiếu dưỡng khí, nếu như chiến đấu sẽ hao mòn chân khí, chỉ sợ dùng không bao lâu nữa, cho dù không giết Yêu Sí Vân Giáp Thú cũng bị thiếu dưỡng khí giết chết.
- Đám yêu thú đang vây quanh, chắc chắn sẽ không buông tha chúng ta, ta sẽ chém giết chúng thay công tử.
Biết rõ không có đường lui, Mộc Thắng Tuyết thét dài một tiếng, trường kiếm trong tay đâm tới, kiếm quang như trường hòa quán nhật chiếu sáng cả vùng nước âm u, hào quang bắn ra bốn phía, sáng chói không gì sánh được.
Tê tê!
Bành!
Bành!
Kiếm quang chém tới, Yêu Sí Vân Giáp Thú bị đánh trúng, mấy trăm con yêu thú nổ tung hóa thành thịt nát, nước biển chung quanh biến thành màu đỏ tươi.
- Chúng ta cũng động thủ.
Tỷ muội Mộ Thanh, Mộ Hà biết rõ mình không có bản lĩnh trốn tránh trong nước như Âu Dương Thành, lúc này ánh mắt nhìn nhau và ra tay.