Tề Dương công tử trước kia không có ra tay nhưng trên người của hắn mang lại cảm giác áp bách lên người Nhiếp Vân, rất hiển nhiên tu vi khí hải của hắn cường đại tới mức đáng sợ, nếu nội tâm đã bị hắn áp bách, còn không bằng quyết đoán ra tay thăm dò, cho dù thành bại cũng nắm giữ quyền chủ dodognj trong tay của mình.
- Thật to gan!
Tề Dương công tử không nghĩ tới thiếu niên nói động thủ là động thủ, căn căn bản không quan tâm thân thể, địa vị của hắn, hai hàng lông mày dựng lên, cũng không cầm binh khí, hắn lập tức vươn tay ngăn cản huyền ngọc chi kiếm.
Một chưởng của hắn đánh vào mấy phương vị, Nhiếp Vân chỉ muốn lựa chọn công kích, huyền ngọc chi kiếm nhất định rơi vào trong lòng bàn tay của hắn..
Một chưởng của hắn vô cùng tinh diệu, tuy làm hắn không thể tưởng được là, Nhiếp Vân căn bản không nhìn động tác của hắn, trường kiếm chậm rãi rơi xuống, không hề trì trệ, dường như không có ý né tránh.
- Ân?
Loại chiêu số công kích đưa vào trong tầm tay của người khác, Tề Dương còn chưa bao giờ thấy qua, chỉ cần không phải kẻ não tàn trong chiến đấu sẽ không làm như vậy, vì sao không tránh né một chút.
Phải biết rằng một khi trường kiếm bị đối thủ bắt lấy sẽ mất đi tính chủ động, chiến đấu chẳng khác nào bại, vừa rồi thấy thiếu niên vận dụng thủ đoạn tàn nhẫn, chiến đấu quả quyết chắc chắn không phải đồ đần.
Tuy trong nội tâm khiếp sợ nhưng Tề Dương vẫn không dám lười biếng, bàn tay hóa thành ảo ảnh, đầu ngón tay điểm lên mũi kiếm của Nhiếp Vân.
Ngón tay điểm lên mũi kiếm, năm ngón tay lập tức bắn ra như đang khảy đàn, khoảng cách chấn động mấy trăm lần, mỗi một lần như vậy đều giảm đi lực trùng kích của huyền ngọc chi kiếm mang đến, mấy trăm lần như vậy uy lực của đại địa chi thế lại bị bàn tay của hắn hóa giải không còn.
- Quả nhiên Tề Dương công tử thủ đoạn cao minh! Tay không tiếp được chiêu này của ta, tại hạ bội phục!
Nhiếp Vân biết rõ uy lực của đại địa chi thế cho nên hắn mới nói vậy, lực lượng cương mãnh vô kiên bất tồi, cho dù đối phương xuất ra binh khí hoàng tộc thượng phẩm ngăn cản mình cũng có lòng tin một kiếm chém nát, hiện tại Tề Dương công tử dùng bàn tay ngăn cản công kích, thực lực mạnh có thể nói đáng sợ!
- Nếu như ta là thủ lĩnh, ta không cho phép tùy tiện động thủ...
Tiếp được một kiếm của thiếu niên, Tề Dương công tử cũng âm thầm kinh hãi, ngữ khí cũng hòa hoãn hơn trước một ít.
- Không cho phép động thủ? Ha ha, không có ý tứ, ta đã động thủ...
Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, hắn lui về phía sau một bước, khóe miệng còn cười lạnh nhìn Mộc Thắng Tuyết sau lưng Tề Dương.
- Ân?
Nhìn thấy bộ dạng của Nhiếp Vân như vậy, vẻ mặt của Tề Dương công tử kỳ quái, vừa rồi rõ ràng thiếu niên động thủ với mình nhưng vì sao lại ra tay với Mộc Thắng Tuyết?
Trong nội tâm nghi hoặc còn không có chấm dứt, lúc này nhìn thấy trên ngực của Mộc Thắng Tuyết xuất hiện cái động, máu tươi chảy ra như suối và nhuộm đỏ quần áo của hắn.
- Cái gì?
Nhìn thấy tràng cảnh như thế, tất cả mọi người nơi đây ngạc nhiên.
- Cách sơn đả ngưu? Điều này sao có thể?
Sắc mặt Tề Dương công tử cũng biến đổi, bằng vào kiến thức của hắn tự nhiên nhìn ra thời điểm vừa rồi thiếu niên động thủ với hắn sử dụng lực lượng xuyên thấu đặc thù, có thể đánh Mộc Thắng Tuyết phía sau thành trọng thương!
- Ha ha!
Đối mặt ánh mắt sợ hãi của mọi người, Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, hắn thu hồi huyền ngọc chi kiếm vào trong đan điền và đứng thẳng trên bầu trời.
Thời điểm mới lĩnh ngộ ám kình thì mình có thể cách sơn đả ngưu, cách hơn mười trượng có thể sử dụng ám kình chấn vỡ kinh mạch của Mạc Ngạn Thanh, khí hải sụp đổ, một thân tu vi hóa thành nước chảy, hiện tại chỉ Tề Dương công tử, tự nhiên càng thêm đơn giản.
- Công tử... Cứu ta...
Bị ám kình đâm thủng lồng ngực, Mộc Thắng Tuyết nhất thời còn chưa chết, nhìn về phía Nhiếp Vân mang theo khủng hoảng, lúc này sốt ruột gào to.
- Hô! Được rồi, chúng ta sắp thành công tiến vào Yêu Thánh Cổ Khư, nhất định phải hợp tác chân thành, tự giết lẫn nhau như vậy sẽ chỉ làm thực lực chỉnh thể của chúng ta mà thôi.
- Hiện tại ta sẽ chữa trị cho Mộc Thắng Tuyết!
- Vân Đồng, ngươi cũng không nên so đo, mọi người dĩ hòa vi quý!
Biết rõ thiếu niên thực lực khủng bố, thái độ của Tề Dương công tử cũng có chuyển biến, hắn cười nói ha ha sau đó bàn tay bắt lấy Mộc Thắng Tuyết, ngay sau đó trong không trung xuất hiện khí tức đặc thù, loại khí tức này bao phủ làm vết thương trên ngực Mộc Thắng Tuyết có thể khôi phục nhanh chóng.
Trị liệu chi khí!
Không nghĩ tới Tề Dương công tử lại có được thiên phú đặc thù, hắn là trị liệu sư.
- Ha ha, tốt!
Nhìn thấy thái độ của Tề Dương biến hóa cực nhanh làm cho moi người tắc luỡi, Nhiếp Vân cũng không nói gì mà nhìn về phía Âu Dương Thành, tiếp tục chủ đề mình bị Mộc Thắng Tuyết cắt ngang.
- Vừa rồi Âu Dương huynh vẫn tự nói rằng mình là tưởng thủy sư, thiên phú tưởng thủy lợi hại như thế nào, chẳng biết có thể biểu diễn cho những kẻ chưa thấy các mặt xã hội như chúng ta nhìn thấy được không, phơi bày một ít tưởng thủy khí để cho chúng ta mở mang tầm mắt.
Kiếp trước mình chưa từng gặp qua tưởng thủy sư, khó hiểu cấu tạo của tưởng thủy khí, nếu như có thể nghiên cứu một chút, mình có thể bằng vào đan điền đặc thù lập tức có được loại thiên phú này!
Có loại thiên phú này, tiến vào trong nước không sợ gì cả, không bị những người khác áp chế, thừa cơ kiếm một ít chỗ tốt.
Sống mấy trăm năm, nội tâm của Nhiếp Vân biết rõ, thời điểm tầm bảo chờ đợi người khác phân cho mình, còn không bằng chủ động xuất kích, đạt được toàn bộ là của mình, đồng thời còn tiết kiệm không gây ra phiền toái với mình.
- Nếu các ngươi đã muốn nhìn, cho các ngươi xem cũng không có gì, cũng các ngươi biết ra ta cầm một phần ba định mức đối với các ngươi mà nói là vượt qua giá trị rất nhiều.
Âu Dương Thành hừ lạnh một tiếng, hắn đứn dậy, thân ảnh của hắn lập tức tiến vào trong nước.
Thân thể của hắn hơi dính nước biển, lúc này dưới xương sườn sinh ra hai cánh lớn óng ánh sáng long lanh, màu sắc như băng điêu, đôi cánh lay động nhẹ nhàng, bộ dáng như nước chảy qua nhưng mang lực nâng đáng sợ, từ đó tốc độ của Âu Dương Thành nhanh như thiểm điện.
- Năng lực khống thủy cường đại. Khó trách hắn tự tin như thế, nếu như hắn thực ở trong nước động thủ với chúng ta, chúng ta liên hợp lại cũng không phải đối thủ của hắn.