- Một ván động càn khôn, thiên địa ta tuyệt sát!
- Đây là một tuyệt sát cục, một khi tiến vào, trước có truy binh sau có sài lang, không có kỳ nghệ cao siêu tuyệt đối khó hoàn thành, ta bái phỏng danh sư ba trăm bảy mươi ba năm mới triệt đê nghiên cứu rõ ván cờ, thời điểm thông qua cũng trải qua vô số gian nan trắc trở, linh hồn cường đại nghiền ép, ảo cảnh mê hoặc mới có thể thông qua, việc này...
- Tầng thứ ba là đọc hiểu một chữ trên vách tường, hơn nữa vẽ ra, chữu này là cổ hỗn độn văn tự, cần lĩnh ngộ đại đạo sâu đậm mới có thể hoàn thành, hắn có thực lực như thế, tại sao còn nhanh hơn ta... Không... Không... Không thể nào là thật!
Sùng Diệu thiếu gia sắp điên cuồng, hai mắt đỏ rực.
Vì đột phá ba tầng trước của Lưu Ly Tháp hắn cẩn thận nghiên cứu không dưới ngàn năm, từ đó mới có thể một lần hành động thành công như hôm nay, nằm mơ cũng không nghĩ tới thiếu niên trước kia lại xông qua trong mười giây, so với hắn tương phản mãnh liệt, llàm cho hắn căn bản không thừa nhận.
- Sùng Diệu thiếu gia, hắn chỉ là may mắn mà thôi, mỗi ba tầng của Lưu Ly Tháp là một cửa ải khó, mười tám tầng sáu cửa ải khó, có thể thông qua tầng thứ ba nhưng chưa chắc thông qua tầng thứ tư.
Một thiếu nữ mê trai vì ngưỡng mộ trong lòng cho nên lên tiếng giải thích.
- Không sai, tầng thứ tư là một bộ thủy mặc màu xanh, chỉ có nửa bức họa, chẳng những cần người lĩnh ngộ họa cảnh hòa hợp, càng phải bổ sung nguyên vẹn, ta dừng lại ở tầng này, ta không tin hắn có thể làm được.
Nghe được thiếu nữ mê trai giải thích, Sùng Diệu thiếu gia khôi phục một ít tự tin, nắm đấm xiết chặt, hai mắt nhìn chằm chằm vào tháp cao.
Trèo lên tháp thành công hay không, chỉ nói lên được tầng mấy và không quan hệ thời gian, một giây lên đỉnh tháp và mười năm lên đỉnh tháp đều giống nhau, gia hỏa này chỉ cần thất bại thì thành tựu cũng chỉ ngang hắn, không thể nào vượt qua.
Ông!
Thời điểm Sùng Diệu thiếu gia chờ đợi hào quang của tầng thứ tư dập tắt, chờ lúc thiếu niên xấu hổ bước ra ngoài, đột nhiên tháp cao kêu vang, tầng thứ năm, tầng thứ sáu, tầng thứ bảy đồng thời sáng lên.
- Cái gì!
Sùng Diệu thiếu gia sợ tới mức lui về phía sau vài bước, gương mặt trắng bệch, dám nói đối phương không thông qua tầng thứ tư, đảo mắt người ta đã lên tầng thứ bảy, rốt cuộc cả thế giới điên hay hắn nhìn lầm?
Không riêng gì hắn, lúc này phía trước Lưu Ly Tháp lặng ngắt như tờ, dường như mọi người bị cảnh tượng trước mắt làm điên cuồng, thậm chí vừa rồi người phụ trách cao gầy của Lưu Ly Tháp cũng đứng nguyên tại chỗ, toàn thân cứng ngắt.
- Mau nhìn, Lưu Ly Tháp sáng tới tầng thứ bảy?
- Đã mấy ngàn năm qua chưa từng có ai tới tầng thứ bảy, nhanh đi qua xem.
- Ai đi vào? Lợi hại như vậy? Chẳng lẽ là Sùng Diệu thiếu gia?
- Không phải hắn, hắn chỉ có tiến vào tầng thứ tư là đi xuống, nghe nói là nhân vật mới không danh tiếng.
- Nhân vật mới? Nhân vật mới xông tới tầng bảy?
Lưu Ly Tháp bộc phát ánh sáng, người trong tháp lâm bị kinh động, rát nhiều tình lữ lúc trước anh anh em em cũng không còn đi dạo bốn phía, nhìn thấy thịnh cảnh ở nơi này, tất cả đều đi tới, thời gian qua một lát, Lưu Ly Tháp đã có hơn vạn người đứng xem.
Những người này nhìn về phía Lưu Ly Tháp cao ngất, dường như bị người ta bóp cổ nên lặng ngắt như tờ, yên tĩnh tới mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Nội tâm mọi người đang suy nghĩ... Rốt cuộc người xông tháp là ai? Có thể xông tới tầng thứ mấy?
Trăm triệu năm qua, từ khi Lưu Ly Tháp thành lập, ghi chép tốt nhất là tầng mười ba... Hắn có thể phá sao?
Nhiếp Vân không biết hành động của hắn làm cho cả tháp lâm chú ý, lúc này hắn hắn đang đi từng bước về phía trước.
Hiện tại hắn đang ở trong phòng tầng mười một.
Với người có ba ngàn đan điền như hắn mà nói mấy tầng trước vô cùng đơn giản, không có bất kỳ độ khó nào, độ khó khi vượt qua tầng mười đã gia tăng không ít.
Xuất hiện trước mặt hắn là một giá đỡ cực lớn, phía trên đặt một đống lớn dược liệu, chính giữa là đồng đỉnh, trên không trung có tên đan dược lơ lửng, rất hiển nhiên hắn có thể tùy ý lựa chọn dược liệu, hơn nữa luyện chế thành đan dược.
- Phá Hồn đan?
Nhìn thấy cái tên đang lơ lửng trên đỉnh tháp, Nhiếp Vân cau mày suy nghĩ.
Trong Tà Nguyệt Chí Tôn Vực có nhiều chủng đan dược phong phú, mặc dù là hắn cũng chưa từng nghe nói qua cái tên này, không nghe qua tên, không biết đan phương, cái gì cũng không biết thì làm sao luyện chế.
Chẳng lẻ phải dừng ở tầng này?
- Đầu tiên thử công hiệu xem sao!
Cau mày suy nghĩ, Nhiếp Vân nhìn công hiệu đan dược.
Bằng vào thiên phú đan đạo và kiến thức của hắn, chỉ cần biết công hiệu, sau đó lại căn cứ vào một đống dược liệu là có thể đoán ra phương thuốc.
Ngón tay điểm vào tên của đan dược, công hiệu xuất hiện trước mắt, cũng chỉ có tám chữ ---- Linh hồn phá cảnh, thực lực tăng lên!
- Linh hồn phá cảnh? Xem ra là đan dược tăng linh hồn, như vậy lựa chọn sẽ giảm nhiều...
Tuy chỉ có tám chữ thể hiện công hiệu và cường độ của đan dược nhưng Nhiếp Vân thở ra một hơi, hắn đi tới kệ thuốc.
- Kim Thụ Thảo, Linh Dị Hoa, Cửu Tiết Mộc, Hồng Diệp Cầm...
Trên giá có hơn hai mươi loại dược liệu, mỗi loại phi thường trân quý, hắn xem một hồi, Nhiếp Vân cau mày giống như rơi vào hầm băng.
- Kim Thụ Thảo là dược liệu kim thuộc tínhcó lợi cho rèn luyện linh hồn, Linh Dị Hoa và Cửu Tiết Mộc đều là thánh dược chữa thương không có tác dụng với linh hồn, Hồng Diệp Cầm giúp người ta chống cự tâm ma, có tác dụng an thần tĩnh tâm và linh hồn, không có tác dụng với linh hồn phá cảnh.
Tuy những dược liệu này trân quý nhưng không có hi hữu, chỉ cần cẩn thận tìm kiếm sẽ tìm được, dược liệu không quý trọng, chỉ cần phối hợp tốt cũng có thể luyện ra đan dược lợi hại, điểm ấy cũng không kỳ lạ quý hiếm, mấu chốt là... Những dược liệu này không có cái nào hữu dụng với linh hồn một cách thật sự.
Muốn linh hồn phá cảnh, ít nhất phải có dược liệu tác dụng trực tiếp lên linh hồn, đống dược liệu này làm sao luyện chế Phá Hồn đan đây?
Nhiếp Vân im lặng suy nghĩ.
Muốn luyện chế đan dược tương ứng, đầu tiên phải có dược liệu tương ứng mới có
thể thông qua linh lực phối hợp, thông qua chủ phụ phối hợp cô đọng mà thành, một đống dược liệu nhưng không có cái nào giúp gia tăng linh hồn, làm sao có thể luyện ra linh hồn phá cảnh?
Như vậy không phải chơi ta sao?