- Đây chính là tâm phúc bên cạnh phụ hoàng của ta, đại thần Chư Cát Lăng, là người túc trí đa mưu, ngàn vạn cẩn thận!
Nhiếp Vân nghe được Phục Giang vương tử truyền âm.
Hắn truyền âm thông qua linh hồn khế ước, cũng không có năng lượng chấn động, mặc dù cường giả chúa tể cũng không thể nhìn ra.
- Túc trí đa mưu?
Nhiếp Vân nheo mắt.
Chẳng lẽ đối phương phát giác cái gì? Muốn tra đến cùng?
- Thì ra là Chư Cát thúc thúc!
Phục Giang vương tử vui vẻ.
Tuy đại thần này luận thân phận không bằng vương tử nhưng đối phương là tâm phúc bên cạnh hoàng đế, mặc dù là Phục Giang cũng kiêng kị vài phần.
- Vương tử điện hạ!
Chư Cát Lăng dừng lại, khẽ khom người:
- Chuyện này là bệ hạ phân phó, không cho phép có bất kỳ sai lầm nào, kính xin vương tử tha thứ!
- Chư Cát thúc thúc có ý tứ gì?
Nghe nói như thế, Phục Giang nhíu mày một cái.
- Không có có ý gì, vương tử thân phận cao quý tự nhiên không thể tra, thuộc hạ của vương tử điện hạ đề phòng có kẻ khác giả mạo, hy vọng có thể phối hợp dò xét một chút.
Chư Cát Lăng nói.
- Ngươi muốn tra hắn?
Sắc mặt Phục Giang khó coi.
- Kính xin phối hợp, chuyện này liên lụy rất lớn, ta không thể nói ra, kính xin vương tử thứ lỗi, nếu như vương tử không tin có thể trở về tự mình hỏi bệ hạ, một khi biết rõ sẽ hiểu khổ tâm của hạ thần.
Sắc mặt Chư Cát Lăng ngưng trọng, nói tiếp:
- Mặt khác, mời vương tử qua bên này, thuộc hạ còn có một câu muốn hỏi!
- Ân?
Thấy đối phương ngưng trọng như thế, nội tâm Phục Giang vương tử nghi hoặc đi qua.
Hô!
Chư Cát Lăng tiện tay bố trí một cấm chế làm người ngoài không nghe thấy, lúc này khom người nói:
- Bệ hạ đã biết vương tử mất đi Phù Hư Đam Sơn, còn muốn hỏi một chút, là người nào cướp bảo vật này trong tay của vương tử?
- Phụ hoàng bảo ngươi hỏi?
Phục Giang nhíu mày.
Binh khí bị người đoạt đi, đây là chuyện vô cùng nhục nhã, trực tiếp hỏi như vậy, tương đương vạch trần vết sẹo, không nhục mã mới lạ.
- Đúng thế!
Chư Cát Lăng gật đầu.
- Phải!
Phục Giang vương tử do dự sau đó ngẩng đầu lên nói:
- Cụ thể là ai ta cũng không quá rõ ràng, là người ba đại tông môn Vạn Nhận Sơn, Thập Thu Lĩnh và Đoạn Thiên Nhai liên thủ làm, ta chỉ nhớ rõ hai người mạnh nhất là Tô Lâm và Mặc Nghiêu, mặt khác cũng không nhận ra!
- Chính đám người này cướp đi Phù Hư Đam Sơn, lại phá hư nhiệm vụ phụ hoàng giao cho ta, lúc này ta đại khai sát giới với ba đại tông môn, làm cho bọn chúng biết rõ Kiền Huyết vương triều chúng ta lợi hại!
- Thì ra là thế!
Nghe nói như thế Chư Cát Lăng tin tưởng vài phần.
Trước kia còn chưa tới, hắn chợt nghe có người nói vương tử đồ sát người ba đại tông môn trong thần chi di tích.
Tuy ba đại tông môn không bằng Kiền Huyết vương triều nhưng nội tình bày ra đó, thân là đệ tử hoàng gia nên biết chuyện này, sẽ không dễ dàng làm ra chuyện tà đạo này, Phục Giang vương tử là người nổi danh tỉnh táo, hắn làm như vậy đã làm người ta cảm thấy không đúng.
Chính bởi vì như thế hắn mới vội vàng chạy đến, muốn cẩn thận điều tra một chút vì sao vương tử lại làm như vậy, nghe nói như thế lập tức tin tưởng bảy, tám phần.
Ba đại tông môn lại dám cướp đồ của vương tử, khó trách hắn nổi giận.
- Chư Cát thúc thúc, ngươi ở nơi này cẩn thận thẩm tra, nhất định đừng để người kia chạy trốn, ra tay với ta chính là khiêu khích uy nghiêm của Kiền Huyết vương triều, tội không thể tha!
Nói đến đây Phục Giang vương tử oán hận lên tiếng, trong mắt mang theo lửa giận.
- Vâng, vương tử yên tâm, chuyện này ta nhất định sẽ hảo hảo xử lý, cũng bắt lấy tất cả những người kia!
Chư Cát Lăng vội vàng trả lời.
- Ân, Cửu Triêu là thuộc hạ của ta, đi theo ta nhiều năm, ta thân là vương tử không cách nào bảo hộ, để tùy ý để binh sĩ bình thường điều tra, thật sự có chút không nói nổi.
- Ta làm vương tử cũng cần mặt mũi của mình, Chư Cát thúc thúc, không nên thật thẩm tra a.
Phục Giang vương tử nói tiếp.
- Như vậy đi, bảo binh sĩ đi thăm dò thật có tổn hại uy nghiêm của vương tử, ta tự mình đi tra, chỉ dò xét linh hồn là được rồi.
Nghe nói như thế Chư Cát Lăng do dự sau đó lên tiếng:
Công nhiên thẩm tra người của vương tử thật sự đã làm hao tổn mặt mũi vương tử.
- Vậy là tốt.
Phục Giang vương tử gật gật đầu, bước ra khỏi cấm chế sau đó ngoắc Nhiếp Vân:
- Cửu Triêu, tới đây phóng thích linh hồn để Chư Cát thúc thúc thẩm tra một chút, tra xong chúng ta đi về, ta còn có việc gấp cần bẩm báo với phụ hoàng.
- Vâng!
Nhiếp Vân đi tới.
Tuy vừa rồi Chư Cát Lăng bố trí cấm chế nhưng Phục Giang vương tử là người hầu của Nhiếp Vân, thông qua dấu vết linh hồn có thể nghe rõ ràng.
Hai bên nói chuyện cũng truyền vào tai hắn, cho nên vừa rồi Phục Giang nói những lời kia là Nhiếp Vân bảo hắn nói.
Tiếp tục biến ba đại tông môn thành kẻ thế mạng để bảo trụ chính mình, lại có thể làm bọn chúng chó cắn chó một miệng đầy lông.
Ông!
Nhiếp Vân bộc phát linh hồn.
Linh hồn của hắn không có khí tức giết chóc, tương đối sạch sẻ, cho dù cho đối phương thẩm tra cũng không có gì, quả nhiên Chư Cát Lăng cẩn thận thẩm tra một lần cũng không phát hiện cái gì, lúc này mới xấu hổ cười cười nói xin lỗi Phục Giang vương tử.
- Tốt, chúng ta đi trước, Chư Cát thúc thúc nhất định phải bắt lấy đám người Tô Lâm, Mặc Nghiêu giao cho ta, ta muốn đích thân xử lý bọn chúng.
Phục Giang vương tử nói thêm một câu và mang theo Nhiếp Vân bay đi xa, chỉ trong nháy mắt biến mất khỏi nơi này.
Hô!
Hai người bay đi không bao lâu, xác định không có ai phát hiện mới dừng bước.
- Ta phải về xử lý chuyện Quy Khư Hải, ngươi tiến vào nạp vật thế giới của ta, xử lý xong chuyện Quy Khư Hải ta sẽ cùng ngươi đi Kiền Huyết vương triều!
Nhiếp Vân thở ra một hơi và phân phó một câu.
Tuy bằng vào thực lực của hắn hiện tại sẽ không sợ Chư Cát Lăng, Trấn Viễn tướng quân cái gì, hắn không muốn bại lộ thân phận của mình mà thôi, bằng không phiền toái không nhỏ, có thể tránh được phiền toái quấn thân mới là tốt nhất.
- Vâng!
Phục Giang vương tử gật gật đầu, thân ảnh của hắn lập tức biến mất tại chỗ.
Phần phật!
Sau khi thu hắn vào nạp vật thế giới, Nhiếp Vân khôi phục dung mạo vốn có, thân ảnh biến mất, hắn bay trở về khe hở thần chi di tích.
Vừa rồi lúc đến hắn nhìn thấy Tinh Nguyệt cổ thuyền của Cổ Ung tông chủ Quy Khư Hải, cổ thuyền dừng cách khe hở không xa, chờ đệ tử Quy Khư Hải trở về.