- Thật có lỗi, thứ khó tòng mệnh!
Nhiếp Vân lắc đầu.
Tuy hắn không có quá nhiều cảm tình với Quy Khư Hải nhưng dù sao cũng là tông môn của hắn, bảo hắn làm đào binh vào thời khắc mấu chốt, cho dù thế nào hắn cũng không làm được điểm này.
- Ngươi...
Nghe hắn nói không lưu chỗ trống như vậy, gương mặt Cổ Tiêu xuất hiện thần sắc khó coi.
- Nghĩ những chuyện này làm gì, đại trượng phu chết thì chết, ba đại tông môn muốn diệt Quy Khư Hải của chúng ta, tuyệt đối cũng phải trả cái giá cực kỳ thê thảm mới được.
Mọi người lúc này ôm quyết tâm phải chết.
Thấy bộ dáng của hắn như thế, Thất Nguyên lớn tiếng cười nói, hào khí ngất trời.
- Không sai, Thất Nguyên sư huynh nói đúng, cho dù chết cũng phải kéo bọn chúng làm đệm lưng, rất lâu không có giết một hồi thống thống khoái khoái, chỉ cần có thể làm chúng biết rõ Quy Khư Hải chúng ta không phải dễ trêu, chết thì như thế nào!
- Mọi người có thể chết cùng nhau cũng là một loại vận khí...
Bị cảm xúc của Thất Nguyên ảnh hưởng, mấy đệ tử khác không còn áp lực như trước, ngược lại cười to, biểu lộ thấy chết không sờn.
Nhìn thấy thái độ của những người này, Nhiếp Vân sinh lòng cảm động.
Khó trách Quy Khư Hải có thể sừng sững tại Kiền Huyết đại lục, trở thành một trong bốn đại tông môn, địa thế tiên thiên chỉ là một trong số đó, chính thức làm cho tông môn càng ngày càng phát triển chính là đệ tử đoàn kết một lòng.
- Mọi người yên tâm đi, tuy Thập Thu Lĩnh, Đoạn Thiên Nhai, Vạn Nhận Sơn liên hợp nhưng ai sống ai chết còn không biết đâu...
Đi tới trước mặt mọi người, Nhiếp Vân cười cười, trong mắt mang theo hào quang lập loè.
Đám người Tô Lâm vừa chết, người khác trong ba đại tông môn chỉ là một đám ô hợp, đến lúc đó cứ thi triển Thiên Tâm Đằng hết sức thôn phệ, cũng diệt sạch tất cả đệ tử ba đại tông môn tại chỗ!
Đương nhiên, làm như vậy sẽ bạo lộ Thiên Tâm Đằng, từ đó gặp phiền toái không nhỏ.
Bằng vào thực lực của hắn hiện tại đã không sợ hãi, nhưng Nhiếp Vân không muốn quá mức trương dương, bởi vì hắn không phải người sinh ra trong Tà Nguyệt Chí Tôn Vực, Tu La Vương lại là đệ đệ hắn, một khi quá mức trương dương, khó tránh khỏi sẽ bị đám người A Dục Vương chú ý, khi đó sẽ hỏng bét.
Cho nên phải có một sách lược vẹn toàn.
- Chẳng lẽ ngươi có biện pháp tốt?
Nhìn thấy Nhiếp Vân tự tin như vậy, Cổ Tiêu và những người khác vui vẻ, đồng thời lên tiếng.
Thiếu niên trước mắt tiến vào tông môn thời gian không dài nhưng vẫn làm người ta kinh hỉ và ngoài ý muốn, có lẽ kết cục hẳn phải chết không nghi ngờ, trong tay hắn lại có kết quả không giống.
- Biện pháp tốt ngược lại là không có... Ân? Đúng!
Thấy mọi người dùng ánh mắt kỳ vọng nhìn qua hắn, Nhiếp Vân đang muốn lắc đầu, đột nhiên đôi mắt tỏa sáng và cười vang.
Trước kia lưu lại chuẩn bị phía sau, lần này cũng nên quan sát và gặt hái.
Trong tiếng cười, Nhiếp Vân thả một bóng người xuất hiện trơớc mặt mọi người.
- Quần áo Kiền Huyết hoàng thất, chẳng lẽ là... Phục Giang vương tử?
Nhìn thấy bóng người đột nhiên xuất hiện, sắc mặt Cổ Tiêu biến hóa.
Tuy hắn chưa từng gặp qua Phục Giang vương tử nhưng vẫn biết một ít đặc thù của đối phương, nhớ tới đoạn thời gian trước Nhiếp Vân đã từng hỏi người này, hắn còn không biết là ai.
Phục Giang vương tử là cường giả hơn hai ngàn tám trăm đại đạo, thân là vương tử, trong tay có vô số thứ bảo vệ tính mạng, thực lực mạnh, chỉ sợ người trong thuyền liên hợp lại cũng không phải đối thủ của đối phương, lúc này đột nhiên xuất hiện, muốn làm gì?
- Phục Giang vương tử, chúng ta là đệ tử Quy Khư Hải, không có quan hệ lợi ích gì với Kiền Huyết vương triều, kính xin thả chúng ta một con ngựa...
Cổ Tiêu vội nói, hắn vừa nói một nửa liền dừng lại...
Quan tâm sẽ bị loạn, vừa rồi nhìn thấy Phục Giang vương tử liền chấn động mạnh, quên đi vì sao đối phương xuất hiện tại đây, chẳng lẽ Nhiếp Vân thả đối phương từ nạp vật dung khí hay sao?
Quay đầu nhìn về phía Nhiếp Vân, Cổ Tiêu khiếp sợ và cảm thấy lo lắng.
Thân phận Phục Giang không giống bình thường, thân là vương tử Kiền Huyết vương triều, ngươi đặt đối phương trong nạp vật dung khí, còn không chọc đối phương phát bực?
Làm một vương tử phát bực, chỉ sợ ba đại tông môn cũng khó giải quyết được...
Không riêng hắn có loại cảm giác này, những người khác cũng nghĩ tới điểm ấy, sắc mặt ngưng trọng không biết nên nói cái gì.
- Chủ nhân, ngươi tìm ta!
Nhưng bọn họ còn chưa kịp lo lắng xong, vương tử uy vũ trước mặt bọn họ lại quỳ bái Nhiếp Vân.
- Chủ nhân? Đem thu... Phục Giang vương tử làm người hầu...
Trước khi là hóa đá, lần này đám người Cổ Tiêu suýt phát điên.
Phục Giang vương tử thân phận địa vị tôn sùng, nghe nói là một trong những người cạnh tranh cực mạnh cho vị trí Kiến Huyết hoàng đế, nhân vật như thế bướng bỉnh khó thuần, không ngờ lại biến thành người hầu, biến hóa cực lớn làm đám người Cổ Tiêu có cảm giác thiên lôi đánh trúng, có cảm giác phát điên.
Khốn kiếp, vương cũng có thể thu làm người hầu? Ngươi là A Dục Vương sao?
Lúc này đám người Cổ Tiêu dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Nhiếp Vân.
Bọn họ biết Cổ Ung tông chủ cũng không có được uy thế như vậy, thiếu niên trước mắt lại có thể làm được, rung động quá lớn.
- Ha ha!
Thấy mọi người dùng ánh mắt như thế nhìn mình, Nhiếp Vân xấu hổ cười một tiếng, hắn quay đầu nhìn sang Phục Giang:
- Đây là Thiên Tâm Đằng, qua một lúc gặp người ba đại tông môn cứ tận lực chém giết, không cần lưu tình, có thể giết bao nhiêu thì giết bao nhiêu!
- Đây là Chủ Tể Phù Ấn, đầy đủ ngươi tiêu xài một thời gian ngắn!
Ngón tay điểm một cái, Thiên Tâm Đằng bay ra khỏi người hắn và tiến vào trên người Phục Giang vương tử.
Thiên Tâm Đằng đã bị hắn luyện hóa hoàn toàn, cho dù trong thời gian ngắn thả lên người Phục Giang cũng không có khả năng lại nhận chủ, không cần lo lắng.
- Vâng!
Phục Giang vương tử gật đầu, trên mặt mang theo mừng rỡ.
Hiện tại hắn chỉ sợ Nhiếp Vân không để ý tới hắn, không phân phối nhiệm vụ cho hắn, giao Thiên Tâm Đằng quý trọng như thế cho hắn, nói rõ có tín nhiệm.
- Ý kiến hay...
Thấy Nhiếp Vân giao Thiên Tâm Đằng cho Phục Giang vương tử, bảo hắn đi đánh chết người ba đại tông môn, đám người Cổ Tiêu ban đầu còn không rõ lắm, về sau suy nghĩ ra liền tươi cười.
Đây là biện pháp tốt nhất.
Bảo Phục Giang vương tử động thủ, tương đương dẫn mâu thuẫn lên người Kiền Huyết vương triều, Thiên Tâm Đằng có Phục Giang yểm hộ, người khác cũng không thể liên tưởng lên người hắn.&