- Tốt!
Cẩn thận nghe Quy Nguyên giới thiệu, Nhiếp Vân cau mày, một dòng sông thiên cơ xuất hiện trước mặt, vô số ngôi sao chảy xuôi theo dòng sông, một lát sau hai mai rùa rơi xuống và xuất hiện bí vân phức tạp.
- Ta biết rõ ở địa phương nào, theo ta đi.
Suy tính ra vị trí cụ thể của Thanh Diệp vương, hai cánh Nhiếp Vân vỗ nhẹ bay về phía trước.
Tuy mai rùa Quy Nguyên bị khóa sắt khóa lại nhưng đã tu luyện tới mức thân thể rời khỏi mai rùa, chỉ cần không rời khỏi thập tuyệt cổ địa thì không ảnh hưởng quá lớn, một người hai thú tiến lên phía trước.
- Thanh Diệp vương đang ở tuyệt hồn chi địa, Huyền Thiền Vương Dực mới có thể ngăn cản hay không?
Vừa đi về phía trước, Nhiếp Vân vừa nói thứ mình suy tính ra.
Thập tuyệt cổ địa, đệ nhất hung hiểm là tuyệt mệnh chi địa, đệ nhị hung hiểm là tuyệt hồn chi địa, mà Thanh Diệp Vương đang ở đó.
- Huyền Thiền Vương Dực của ta có thể ngăn cản tuyệt mệnh chi, tuyệt hồn chi khí không là gì cả!
Vẻ mặt Huyền Thiền Vương kiêu ngạo.
- Vậy là tốt rồi!
Nghe được Huyền Thiền Vương Dực có thể ngăn cản tuyệt hồn chi khí không bị thương tổn, Nhiếp Vân không hỏi nhiều, hắn bay thẳng về phía trước.
Thôi diễn thiên cơ phù hợp thiên địa đại đạo, trước kia suy tính Huyền Thiền Vương không thành vấn đề gì, lúc này chắc có lẽ không xuất hiện sơ suất.
Đoàn người bay đi thật nhanh, chỉ mười giây đã bay ra khỏi tuyệt mệnh chi địa, lúc này đi vào khu vực có sương mù màu đỏ.
Nơi này khắp nơi đều có hương khí, mới vừa đã làm người ta có cảm giác như tiến vào hoa viên, qua một lúc mới có thể ý thức nơi này khác với hoa viên, những hương khí này mang theo tác dụng thôi miên linh hồn, ngửi nó sẽ làm bản thân đánh mất tự chủ và khí lực, cháng váng đầu óc và mất đi năng lực phản kháng.
Tuyệt hồn chi địa thôi miên linh hồn, ngay cả Nhiếp Vân sử dụng Chủ Tể Phù Ấn mà không có chuẩn bị trước, hắn suýt nữa trúng chiêu.
- Thập tuyệt cổ địa, quả nhiên khắp nơi đều là nguy cơ, nếu không có Huyền Thiền Vương Dực ngăn cản, ta thật nửa bước khó đi!
Cảm nhận được tuyệt hồn chi khí và tuyệt mệnh chi khí có bản chất khác nhau nhưng vô cùng khủng bố thì Nhiếp Vân cảm khái.
Nơi nguy hiểm như thế, chẳng những có tánh mạng còn sống, còn sống tỏoải mái như vậy, không thể không nói tạo vật thần kỳ.
Tiến vào tuyệt hồn chi địa, đi về phía trước và dừng lại, nhìn thấy vô số tinh cầu lơ lững trên đầu.
Những tinh cầu này cùng loại với thời không chi vực, đại bộ phận đều là tinh cầu mât đi sinh cơ, yên lặng lơ lửng trên bầu trời đêm, không có chút dấu hiệu tính mạng nào.
Nhiếp Vân vượt qua nhất tinh cầu, hắn nhanh chóng tiến lên phía trước.
Thông qua thôi diễn, hắn đã biết rõ vị trí xác thực của Thanh Diệp vương, tốc độ bay nhanh, mấy chục giây qua đi, một tinh cầu đen kịt xuất hiện trước mặt.
- Thì ra ở trong tinh cầu trước mặt, Quy Nguyên, ngươi kêu nó ra đi, sợ ta xuất hiện sẽ có hiệu quả trái ngược.
Nhiếp Vân phân phó một tiếng.
Hắn là nhân loại đột nhiên xuất hiện tại nơi này, lại tìm Thanh Diệp vương, đối phương khẳng định cảnh giác nên phiền toái không ít, đổi thành Quy Nguyên sẽ khác hoàn toàn.
- Ân!
Quy Nguyên gật gật đầu, hắn tiến lên phía trước một bước, lời nói như chuông đồng.
- Thanh Diệp, Quy Nguyên và Huyền Thiền tới bái phỏng.
Tiếng nói truyền ra, xuyên thấu qua vô số không gian, tiếng nói vang vọng tinh vực bỏ hoang.
- Thì ra là Cực Thiên Vương và Huyền Thiền Vương, mời vào, vừa vặn Vạn Lực Vương cũng ở nơi đây, mọi người đã lâu không gặp, chúng ta có thể tụ tập một chút.
Tiếng nói vang vọng không lâu, tiếng cười lớn vang lên, mang theo hương vị cởi bỏ, hoàn toàn khác với ấn tượng trong nội tâm Nhiếp Vân lúc trước.
Hắn xem ra con dơi hành tẩu trong bóng tối có lẽ sẽ cho người ta cảm giác âm trầm, trong lời nói của đối phương không mang theo cảm giác này, ngược lại có cảm giác cởi mở, làm người ta sinh ra cảm giác thoải mái vui vẻ và hảo cảm.
- Vạn Lực Vương là vương giả cuối cùng trong tứ đại vương giả thập tuyệt cổ địa, bài danh thứ hai!
- Chúng ta đều là người cô đơn, nó là vương giả thật sự, có được hàng tỉ thần dân, hơn nữa mấu chốt là.. Là nữ!
Huyền Thiền Vương truyền âm, trong giọng nói mang theo kiêng kị nồng đậm.
- Bản thể nó là gì?
Có thể làm cho Huyền Thiền Vương kiêng kỵ như vậy và có hàng tỉ thần dân, nó có địa vị gì?
- Bản thể của nó là Thực Giới Nghĩ, có thể nuốt vạn giới.
Huyền Thiền Vương nói.
- Thực Giới Nghĩ?
Nhiếp Vân tắc luỡi.
Hắn nghe nói qua tính mạng này, Thực Giới Nghĩ có thực lực không tính làn mạnh nhưng có hàng tỉ thần dân, quần thể tác chiến đáng sợ, nghe nói lúc trước có một đại năng trong hỗn độn giới đại thế giới bởi vì đắc tội một đầu Thực Giới Nghĩ, cả thế giới đều bị cắn nuốt, bản thân cũng mất mạng.
Loại tánh mạng này không có gì không nuốt, thậm chí phù văn, trận pháp cũng có thể ăn, bất cứ kẻ nào nhìn thấy cũng run sợ, không nghĩ tới thập tuyệt cổ địa lại có tính mạng này tồn tại, hơn nữa còn là vương giả.
- Chủ nhân, Vạn Lực Vương và Thanh Diệp phi thường phản cảm với nhân loại, đến nơi này ngươi không nên nói gì, ta giải thích cặn kẽ với bọn họ, sau đó lại nói...
Quy Nguyên truyền âm bên tai.
- Ân!
Nhiếp Vân gật đầu, hắn cũng có chừng mực ở điểm này.
Trong khi nói chuyện, hai vương giả đã xuất hiện ở mặt ngoài tinh cầu.
Tinh cầu này chỉnh thể âm u không có một tia ánh sáng, khắp nơi đều là khí tức ẩm ướt và mục nát, dường như tiến vào trong bãi rác.
- Ân! Tại sao các ngươi mang theo nhân loại tới?
Vận chuyển thiên nhãn, Nhiếp Vân thấy rõ tràng cảnh trước mặt, trên đài cao có một thanh niên tuấn mỹ đang ngồi trên vương tọa, bên cạnh nó là nữ tử trung niên.
Thanh niên thấy Quy Nguyên, Huyền Thiền dẫn theo người khác thì sắc mặt lạnh lùng.
- Thanh Diệp, vị này chính là...
Quy Nguyên đang muốn giải thích, chỉ thấy thanh niên cau mày và nói:
- Ngươi và Huyền Thiền nhận hắn làm chủ nhân? Như thế nào, chính mình làm nô tài, cũng chúng ta làm nô tài theo? Không có cửa đâu!
- Ta không chào đón các ngươi, hiện tại cút đi.
Nhìn ra Quy Nguyên, Huyền Thiền biến thành yêu sủng, thái độ của Thanh Diệp vương lập tức biến hóa.
- Thanh Diệp vương, đừng có gấp, nghe ta nói hết!
Quy Nguyên cau mày nói.
Bất kể thế nào nó đều là đệ nhất vương giả trong thập tuyệt cổ địa, nói với nó vô lễ như vậy, mặc dù tính tình có ôn hòa cũng tức giận.
- Không có gì có thể nói, lúc trước ngươi đã từng kiên định nói qua, đời này kiếp này chỉ nhận thiên địa làm chủ, tuyệt không nhận nhân loại!