Đã hoàn toàn lĩnh ngộ thiên cơ đại đạo cho nên có thể biết trước họa phúc, tâm huyết dâng trào, vừa mới suy tính đã có một đạo sát ý đánh tới, nếu như không tránh né tất nhiên nguy hiểm vô cùng.
Ầm ầm ầm...
Vừa thoát ra, một đạo hàn mang quét ngang khu vực hai người vừa xuất hiện, như không gian lợi nhận cắt qua tất cả, nó cắt đứt mấy sợi dây nhỏ gần đó.
Nhiếp Vân không cách nào chém đứt những sợi dây nhỏ kia, hàn mang lại dễ dàng chặt đứt đã đủ thấy nó cường đại, nếu như hai người không trốn nhanh, khẳng định sẽ ăn thiệt thòi không nhỏ.
Hô!
Tránh thoát hàn mang, Nhiếp Vân không ngừng nhìn chung quanh, đột nhiên hắn nhìn chằm chằm một khu vực, hắn phun ra một ngụm trọc khí và lên tiếng nói:
- Xuất hiện đi, không cần ẩn nấp!
- Hắc hắc, khó trách có thể lặng lẽ lẻn vào trong cơ thể ta trộm Hỗn Độn Vương Thạch đi, quả nhiên có chút tài năng!
Vừa dứt lời tại khu vực không có vật gì, một bóng người đột ngột xuất hiện, đó chính là lão giả chiến đấu với Phục Giang vương tử, Cực Thiên Vương!
- Hiện tại các ngươi đang ở nơi này thì cũng đừng nghĩ đi ra ngoài, chết ở chỗ này đi!
Trong mắt Cực Thiên Vương mang theo dữ tợn.
- Chết ở chỗ này? Ngươi phải có năng lực này mới được, nếu như ta đoán không sai, trạng thái của ngươi hiện tại không tốt.
Thấy bộ dạng đối phương hung mãnh, Nhiếp Vân lơ đễnh, hắn cười nhẹ nhàng.
- Ngươi nói cái gì?
Ánh mắt Cực Thiên Vương phát lạnh.
- Không có gì, luận sự mà thôi! Vừa rồi chiến đấu với đám người Phục Giang, nếu như ta không có đoán sai, có lẽ ngươi không chiếm được chút tiện nghi nào, thậm chí còn ăn thiệt thòi lớn.
- Nếu như không phải như vậy, ngươi sẽ trốn vào mai rùa sao?
Tuy Cực Thiên Vương trước mắt ngụy trang rất giống nhưng Nhiếp Vân biết rõ đối phương tất nhiên bị thương nặng, bằng không với bản tính của nó tuyệt nhiên không xuất hiện tại nơi này.
Thôn Thiên Kim Quy là thượng cổ thần thú nhưng nó vẫn có bản tính con rùa như cũ, gặp phải nguy hiểm không thể kháng cự, đầu tiên nghĩ đến là ẩn núp vào trong mai rùa, Huyền Thiền Vương không thấy xảy ra vấn đề nhưng Nhiếp Vân sử dụng thiên phú thiên nhãn cho nên làm sao không nhìn ra chứ.
Nó hô hấp dồn dập, thân thể run nhè nhẹ, ngón tay xiết chặc mất tự nhiên, hiển nhiên cố nén đau đớn, không cần phải nói bị thương tuyệt đối không nhẹ, động tác vừa rồi chỉ là ra oai phủ đầu, muốn hù dọa bọn họ mà thôi.
- Nói bậy!
Sắc mặt trầm xuống, Cực Thiên Vương lập tức xiết chặc không gian trước mặt, ngay sau đó có hai đạo hàn quang bay tới.
Hàn quang này tương tự cái vừa rồi, không gian bị thiết cắt cắt vang, uy thế còn mạnh hơn so với lúc đánh lén vừa rồi.
- Hừ!
Nhìn thấy hàn quang đánh tới, lần này Nhiếp Vân cũng không trốn tránh, ngược lại hắn thu hồi Thiên Tâm Đằng vào trong cơ thể, Phượng Hoàng chi dực tỏa sáng che khuất hắn và Huyền Thiền Vương.
Bành!
Bành!
Cánh chim đem ngăn cản hàn quangơở bên ngoài, cũng không có cảnh tượng đáng sợ như lúc trước.
- Dường như không được tốt lắm.
Vừa thu Phượng Hoàng chi dực lại, Nhiếp Vân biết rõ chính mình phỏng đoán chính xác, đối phương thật sự bị thương nặng, bằng không hai đạo hàn quang vừa rồi không có chút lực công kích yếu như thế.
- Được rồi,, không nói nhảm với ngươi, chúng ta tranh đấu trong cơ thể của ngươi, chắc hẳn ngươi cũng biết thân phận của hai chúng ta không cùng một đám với Phục Giang vương tử bên ngoài.
- Cho nên chúng ta cũng không nhất định là địch nhân, nếu trời đất đưa đẩy còn có thể làm bằng hữu cộng đồng đối phó địch nhân!
Nhiếp Vân tiến lên phía trước một bước và lên tiếng.
Hắn và Huyền Thiền Vương lặng lẽ lẻn vào trong cơ thể đối phương, có lẽ có thể dấu diế một hồi nhưng đại chiến kinh thiên động địa với đám người Cửu Triêu như thế, nếu như Cực Thiên Vương không biết tình huống như thế nào thì hắn có thể chết được rồi..
Cho nên cứ tiếp tục ngụy trang còn không bằng nói thẳng ra.
Dù sao mục tiêu của hắn là Hỗn Độn Vương Thạch, hiện tại Vương Thạch đến tay, cũng không cần đánh chết Cực Thiên Vương.
Lại nói hắn có chuyện nghi hoặc, chỉ sợ chỉ có Cực Thiên Vương mới có thể giải thích cho hắn biết.
- Bằng hữu? Hừ, trộm Hỗn Độn Vương Thạch của ta, còn dám nói là bằng hữu ta? Tuy hiện tại ta bị thương nhưng mai rùa phong tỏa, chỉ cần người xông vào bên ngoài không phải cấp bậc Chúa Tể thì không có khả năng xông vào, ta hoàn toàn có thể khôi phục thương thế và rời đi!
Về phần các ngươi, bọn chúng không vào được, ngươi cảm giác các ngươi có thể đi ra sao?
Nghe được Nhiếp Vân nói chuyện, Cực Thiên Vương cười lạnh.
Mai rùa của nó phòng ngự rất mạnh, bằng không nó trở lại, Phục Giang vương tử khẳng định cũng xông vào, hiện tại không có xuất hiện cảnh tượng như thế nói rõ còn bị nhốt ở bên ngoài, không vào được trong thời gian ngắn.
- Ngươi nói không sai, chúng ta thật sự không thể xông ra ngoài... Không xong ra ngoài được không có nghĩa chúng ta không đối phó ngươi được.
Quát lớn một tiếng, Nhiếp Vân lật tay một cái, ngay sau đó có cung điện xuất hiện, nó xuất hiện trước mặt mọi người và lập tức bao phủ Cực Thiên Vương vào bên trong.
- Đây là cái gì?
Nhìn thấy tòa cung điện trước mặt, đồng tử Cực Thiên Vương co rụt lại, hắn muốn chạy trốn nhưng đã muộn, cấm chế trong cung điện mở ra, từng đạo bí vân đặc thù xuất hiện trước mặt hình thành bình chướng không thể trốn tránh.
- Đây là cung điện... Cường giả Chúa Tể luyện chế? Tại sao ngươi có thứ này?
Cực Thiên Vương không còn bình tĩnh như lúc ban đầu, ánh mắt mang theo hoảng sợ không nhỏ.
Hai người đối phương đều thiêu đốt Chủ Tể Phù Ấn mới có lực lượng, đối với nó mà nói cũng không đáng sợ, chỉ cần ấn phù mất đi hiệu quả khẳng định phải bị nó xâm lược, hiện tại đột nhiên xuất hiện cung điện do cường giả Chúa Tể luyện chế, lại có cấm chế của cường giả Chúa Tể lưu lại, nó đã sợ thật rồi.
Tuy thực lực của nó không kém nhưng so thủ đoạn với Chúa Tể thì nó kém đi rất nhiều, căn bản không phải một cấp bậc.
Nếu như nó thời kỳ toàn thịnh có lẽ còn có thể bằng vào thân pháp đào tẩu, hiện tại bản thân bị trọng thương, lại có Huyền Thiền Vương am hiểu tốc độ nhìn chằm chằm, đừng nói đào tẩu, đối phương thực muốn động thủ, gây chuyện không tốt hắn còn phải chết tại nơi đây.
- Bất kể ta tại sao có thứ này, hiện tại ngươi chỉ có hai lựa chọn, nghe ta hoặc là... Chết!
Thấy hắn bị nhốt, Nhiếp Vân thở ra một hơi, sắc mặt vui vẻ.
Lúc trước nhiều lời như thế mục đích giảm tâm phòng bị của đối phương xuống, sau đó lặng lẽ bố trí, lúc này mới một lần hành động và thành công.