Một đường đi về phía trước, đám người Cổ Tiêu nhìn bên ngoài và hít thở kích động dồn dập.
Không hổ là thập tuyệt cổ địa, khắp nơi đều là bảo vật, mọi người quả thực rơi vào trong nhà kho tàng bảo, trước kia căn bản tìm không thấy, thậm chí khoáng thạch trong truyền thuyết, bảo vật đều lấy được dễ dàng.
Mọi người đạt được không ít.
Loại thu hoạch nếu như không phải tại nơi này, chỉ sợ bọn họ ở bên ngoài tìm trăm triệu năm cũng không tìm được.
Có thể nói thu hoạch trên đoạn đường này đã siêu giá trị, nếu như bây giờ trở về cũng kiếm đầy bồn đầy bát, vượt qua dự đoán.
Đối với những vật này, Nhiếp Vân không muốn cái nào cả.
Trong tay hắn hỗn độn thần binh đỉnh phong đã đủ, luyện chế nhiều hơn nữa cũng không gia tăng thực lực, về phần tu vi, chỉ cần cấp cho hắn đủ thời gian, sớm muộn gì cũng có thể lĩnh ngộ tất cả đại đạo, những thứ khác phụ trợ khác không khác gì nuông chiều thành hư, chỉ làm hắn đắm chìm trong đó.
Hắn khát vọng nhất chính là Hỗn Độn Vương Thạch, hắn không yêu cầu xa vời với thứ khác.
- Được rồi, dừng lại!
Đi về phía trước gần nửa ngày, đột nhiên Nhiếp Vân lắc cánh tay sau đó phân phó Hùng Cổ.
Hô!
Nghe theo mệnh lệnh của hắn, thanh khư cổ huyệt đang bay về phía trước chấn động trên không trung và dừng lại.
- Ta thu các ngươi vào một nơi, các ngươi tạm thời chia ra, nghe ta phân phó làm việc.
Nói một tiếng, thân thể Nhiếp Vân nhảy lên cao, hắn chui ra khỏi thanh khư cổ, bàn tay lớn đánh một trảo, cổ huyệt chậm rãi nhỏ đi và rơi vào trong tay của hắn.
Lúc này nạp vật đan điền của hắn đã có thể cho phép nhân loại ở lại, tiến vào trong đó tương tự với một tiểu thế giới, những người khác chỉ biết rằng đó là thế giới của hắn, cũng không biết thế giới này chỉ là một cái đan điền của hắn.
Vèo!
Sau khi làm xong chuyện này, Nhiếp Vân bước về sơn cốc trước mặt.
- Tại hạ Nhiếp Vân, đến đây bái kiến Huyền Thiền Vương, còn mời đi ra gặp mặt.
Tiếng quát giống như gợn sóng, nó hóa thành đường vân đặc thù trên không trung và truyền vào sơn cốc.
Âm thanh qua đi, trong cốc không có chút đáp lại giống như hắn suy tính sai, Huyền Thiền Vương căn bản không ở nơi này.
- Nếu Huyền Thiền Vương không muốn đi ra gặp, tại hạ chỉ có thể xông vào, còn hi vọng rộng lòng tha thứ!
Tiếng cười khẽ vang lên, Nhiếp Vân nắm về phía trước, song chưởng vung mạnh xé rách không gian.
Ầm ầm ầm ầm...
Không gian vỡ ra giữa không trung, trong sơn cốc có vô số trận pháp như bị gió bão cuốn qua, chỉ trong nháy mắt vỡ ra, một thạch động xuất hiện trước mặt hắn, bên trong có con ve màu vàng đang ngồi.
Con ve này lớn hơn mười mét, đôi cánh ve trong suốt phản xạ hào quang ngôi sao chung quanh, chiếu rọi ánh mắt liền cảm thấy lạnh buốt.
- Ngươi là người nào? Tại sao tìm được nơi ta ẩn thân.
Kim Thiền Vương thấy Nhiếp Vân phá vỡ nơi ẩn thân của nó, đôi cánh run run tùy thời có thể đào tẩu, đồng thời vẻ mặt cảnh giác hỏi.
- Nếu có thể tìm được ngươi, tự nhiên có được phương pháp đặc thù, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sẽ nói phương pháp cho ngươi biết sao?
Nhiếp Vân cười nói.
- Không nói cho ta biết cũng không sao, tìm ta có chuyện gì? Mặc kệ chuyện gì, ta sẽ không đáp ứng.
Kim Thiền Vương khẽ nói, ánh mắt của hắn cảnh giác và cẩn thận.
- Sẽ không đáp ứng, ta cảm thấy ngươi nên đáp ứng.
Thấy Kim Thiền Vương gian trá như thế, vừa mở miệng đã cự tuyệt, Nhiếp Vân mỉm cười.
- Ta muốn mượn cánh của ngươi dùng một chút, không biết Kim Thiền Vương có thể bỏ qua thứ ưa thích không?
- Cái gì? Mượn Kim Thiền Vũ Dực của ta? Ngươi muốn chết!
Không nghĩ tới người đến mới mở miệng muốn mượn nó Kim Thiền Vũ Dực trọng yếu nhất của nó, khí tức của Kim Thiền Vương bạo tẩu, cánh mở ra, hai đạo điện mang bắn thẳng về phía trước, kéo lê hai khe hở đen kịt đánh tới trước mặt.
- Khôngnên gấp gáp, ngươi hãy nghe ta nói cái giá đã, lại cẩn thận cân nhắc!
Thấy nó trực tiếp động thủ, Nhiếp Vân cười ha ha, bàn tay lăng không một trảo tạo thành bình chướng to lớn ngăn cản khe hở bên ngoài.
Sau khi sử dụng Chủ Tể Phù Ấn, thực lực của hắn vượt xa Kim Thiền Vương, căn bản không quan tâm nó công kích.
- Cái giá thế nào? Cái giá gì cũng không đổi, tuy thực lực ngươi mạnh, ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng ta không tin ngươi có thể bắt được ta...
Đầu của Kim Thiền Vương lắc lắc như trống bỏi, hai cánh xé rách không gian bay đi xa, chỉ trong nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh.
- Muốn đi? Nào có dễ dàng như vậy!
Phượng Hoàng chi dực sau lưng Nhiếp Vân xuất hiện, mang theo tiếng sấm nổ mạnh, chỉ trong nháy mắt đã đuổi theo và xuất hiện sau lưng nó, khoảng cách chỉ cách nhau vài trăm trượng.
Chủ Tể Phù Ấn thoải mái sử dụng Phượng Hoàng chi dực, chỉ bằng vào tốc độ đã không chậm hơn Kim Thiền Vũ Dực của Kim Thiền Vương, thậm chí còn nhanh hơn một tia.
- Tốc độ của ngươi như thế...
Thấy Nhiếp Vân theo ở phía sau càng ngày càng gần, trong ánh mắt tròn vo của Huyền Thiền Vương mang theo thần thái không dám tin tưởng.
Huyền Thiền Vương Dực nó du lịch chư thiên, tốc độ cực nhanh, mặc dù không nói thứ nhất nhưng tuyệt đối viễn siêu tất cả tốc độ, nhân loại bình thường này rõ ràng có thể đuổi theo, trực tiếp phá vỡ nhận thức của nó.
- Ta đã nói rồi, ngươi trốn không thoát, hôm nay bất kể nói thế nào cũng phải hoàn thành trao đổi cho ta.
Hô!
Trong lúc đó một thân ảnh đột ngột xuất hiện trước mặt Huyền Thiền Vương, ngăn cản đường đi của nó, lúc này tiến về phía và một bình chướng do tiên lực bình thường tạo thành phong tỏa tất cả đường đi.
- Chết tâm này đi, ta chắc chắn sẽ không trao đổi với ngươi...
Huyền Thiền Vương quay người muốn bỏ chạy về phía sau, tuy còn chưa đi xa đã dừng lại.
Trước mắt xuất hiện một Nhiếp Vân giống nhau như đúc, hơn nữa tươi cười sử dụng thủ đoạn như vừa rồi, từ đó vây nó vào giữa.
- Đây... Đây là phân thân của ngươi? Tại sao có thể có phân thân thực lực giống nhau như đúc?
Nó mở to mắt nhìn, Huyền Thiền Vương tràn đầy không thể tưởng tượng nổi.
Từ tốc độ đơn thuần đối phương tương tự nó cũng bỏ đi, mấu chốt là có thực lực phân thân giống nhau như đúc, việc này quá khoa trương rồi.
- Trốn không thoát ah.
Nhiếp Vân đã sớm tính ra phương hướng nó bỏ chạy, cố ý lưu lại phân thân nấp ở nơi này, quả nhiên một lần hành động có hiệu quả, từ đó vây hắn vào giữa.
- Huyền Thiền Vương Dực là đồ vật ta dựa vào sinh tồn, một khi mất đi, chẳng những thực lực đại tổn, còn có thể trọng thương, tuyệt đối không thể cho ngươi.
Huyền Thiền Vương không ngừng lắc đầu.