Trả thù lao hoặc bảo vật, loại tiểu nhân vật này không có năng lực tự bảo vệ mình, duy nhất có thể trợ giúp, là thực lực!
- Đa tạ!
Cảm nhận được trong cơ thể nhiều ra một đoàn khí lưu, ẩn chứa Đại Đạo chí lý, gã sai vặt biết rõ lần này phát tài, lại không nói nhiều, quỳ trên mặt đất dập đầu mấy cái, lúc này mới vui rạo rực đứng dậy, mang theo ba người đi ra ngoài.
- Mắt chó xem người thấp... Cái tật xấu này, về sau ta nhất định phải sửa...
Thấy bọn họ ly khai, nữ hài thì thào tự nói, sắc mặt khó coi.
Một cường giả có thể tiện tay lấy ra hình thức ban đầu của Đại Đạo tiễn đưa cho người khác, một người có thể đơn giản đạt được huy chương Y Sư cửu phẩm, làm sao có thể đơn giản? Bởi vì mắt chó xem người thấp đắc tội loại người này, làm cho nàng cảm nhận được sợ hãi cùng khủng hoảng.
Đi theo sau lưng gã sai vặt, bọn người Nhiếp Vân rất nhanh đi tới trước một phủ đệ cự đại.
- Ba vị đại nhân, nơi này là phủ Thừa Tướng, hiện tại ta liền đưa lệnh bài nhiệm vụ của ngươi, rất nhanh sẽ có người tới tiếp các ngươi!
Gã sai vặt cẩn thận từng li từng tí tiếp nhận lệnh bài nhiệm vụ đi tới, chỉ chốc lát sau, một quản gia đi ra.
- Ngươi tiếp nhiệm vụ của lão gia nhà chúng ta?
Nhiếp Vân gật đầu.
- Cùng ta rời đi!
Quản gia cũng không có vênh váo hung hăng, trái lại lạnh nhạt bình tĩnh, cho người một loại cảm giác trầm ổn, Nhiếp Vân từ biệt gã sai vặt, mang theo Nhiếp Đồng cùng U Thương theo sát ở phía sau, đi vào phủ Thừa Tướng.
- Ca ca, quản gia này giống như có được thực lực Xích Thiên Cảnh đỉnh phong, giống như ta!
Thanh âm của Nhiếp Đồng truyền tới.
- Ân! Thực lực của hắn không kém ngươi! Không hổ là Đại Thế Giới, cao thủ nhiều như mây!
Nhiếp Vân gật đầu.
Vừa rồi nhìn thấy quản gia này, hắn liền nhìn ra, đối phương có thực lực Xích Thiên Cảnh đỉnh phong, giống như Nhiếp Đồng.
Một quản gia bình thường thì có loại thực lực này, Đại Hiên Hỗn Độn giới quả nhiên đáng sợ!
- Trước chờ ở chỗ này, hôm nay không chỉ ngươi muốn xem bệnh cho Lão phu nhân, còn có một vị đại nhân vật tới, thừa tướng đại nhân đang đi cùng, qua một hồi hắn đến, ngàn vạn lần không nên tiếng động lớn xôn xao, một khi xảy ra chuyện, giống như những người khác, phủ Thừa Tướng sẽ không ngại giết thêm vài người!
Đi tới trước một tiểu viện, quản gia xoay đầu lại, sắc mặt lạnh lùng phân phó.
- Nam Thiên Y Thánh đại nhân, bên này mời!
Nhiếp Vân đang muốn trả lời, chợt nghe một thanh âm như chuông bạc vang lên, vài bóng người từ một bên đi tới
Tổng cộng có ba người, nói chuyện chính là một thiếu nữ, bận váy dài xanh lá mạ, hoàn mỹ phụ trợ dáng người uyển chuyển đi ra, trên mặt mang vui vẻ, đơn thuần dung mạo mà nói, là không kém Trần Lạc Dung.
Trong hai tròng mắt nàng tinh quang ẩn ẩn, mười phần tự tin, mang theo một cổ khí thế vượt qua thường nhân.
Con gái của Thừa Tướng, Sư Viện Viện!
Nàng tự tin, cũng có vốn liếng tự ngạo, không chỉ dung mạo, còn có thực lực.
Tuổi còn trẻ thì có thực lực Xích Thiên Cảnh đỉnh phong, ở toàn bộ Huyền Quân Đế Quốc cũng phải tính đến.
Bên người nàng là một người trẻ tuổi khuôn mặt hơi có vẻ xanh, thoạt nhìn tuổi trẻ, trên thực tế lại là lão quái vật sống không biết bao nhiêu năm, ở trên Trị Liệu Đại Đạo có tạo nghệ thâm hậu, bị người tôn xưng là Nam Thiên Y Thánh!
Là siêu cấp nhân vật đạt được huy chương Y Sư cửu phẩm.
Về phần người thứ ba đi ở giữa, long hành hổ bộ, khí chất bất phàm, khi đi mang theo tiếng gió phần phật, tựa hồ tùy tiện một quyết định có thể để cho người khác đầu rơi xuống đất, ở Huyền Quân Đế Quốc có loại quyền thế này, chỉ sợ cũng chỉ có Thừa Tướng đại nhân!
- Y Thánh tiền bối, lần này ngươi nhất định phải cứu nãi nãi của ta, bệnh của ngài càng ngày càng nghiêm trọng, chỉ cần ngươi có thể cứu nàng, cha ta nhất định thỏa mãn mọi yêu cầu của ngươi!
Thanh âm của nữ hài thanh thúy, như chuông bạc va chạm cực kỳ dễ nghe, tuy trong lời nói mang theo lo lắng, như trước để cho người nghe hoài không chán.
- Yên tâm đi, ta không phải chút ít lang băm trước kia các ngươi mời đến, cái gì cũng không hiểu, chỉ muốn tìm vận may! Chỉ cần Nam Thiên Y Thánh ta ra tay, khẳng định tay đến bệnh trừ, để cho Lão phu nhân lần nữa khôi phục khỏe mạnh!
Trong mắt người trẻ tuổi mang theo cao ngạo, hất tay lên, mang theo khí chất vênh váo hung hăng.
- Vâng!
Đối với loại thái độ này của hắn, trong mắt Sư Viện Viện hiện lên vẻ chán ghét, bất quá nàng biết lúc này đang cầu người, nên không nhiều lời, nhẹ gật đầu.
- Lão gia, tiểu thư!
Ba người rất nhanh đi vào trước cửa chỗ bọn người Nhiếp Vân, quản gia khẽ khom người.
- Sư Vận, sao ngươi đứng ở chỗ này? Ta không phải đã nói không nên tùy tiện quấy rầy Lão phu nhân sao?
Chứng kiến quản gia cùng mấy người đứng ở chỗ này, Thừa Tướng nhíu mày.
- Hồi bẩm lão gia, vị này chính là Y Sư tiếp nhiệm vụ xem bệnh cho Lão phu nhân! Trong hai năm qua thật vất vả có người tới, ta liền cả gan mang đến nơi đây!
Quản gia khom người.
- Xem bệnh?
Nam Thiên Y Thánh liếc nhìn Nhiếp Vân, ánh mắt lộ ra cười khẽ:
- Y Sư Thất phẩm trở lên của Huyền Quân Đế Quốc, ta đều gặp, lại chưa thấy qua các hạ, là mắt của ta kém cỏi, hay chưa từng nghe nói qua nhân vật như vậy?
- Ta vừa tới Huyền Quân Đế Quốc, ngươi chưa thấy qua cũng rất bình thường!
Không nghĩ tới gặp được một người hiếm thấy như vậy, Nhiếp Vân nhẹ nhàng cười cười, lơ đễnh.
- Vừa tới Huyền Quân Đế Quốc? Thừa Tướng đại nhân, khó trách bệnh của Lão phu nhân một mực không tốt, người nào tiếp được nhiệm vụ đều có thể sang đây xem, chậm trễ bệnh tình không nói, vạn nhất dùng sai thuốc, để cho bệnh tình tăng thêm, sẽ hết cách xoay chuyển!
Nam Thiên Y Thánh cười lạnh một tiếng, đầu lâu ngẩng cao, tựa hồ khinh thường làm bạn với loại người như Nhiếp Vân.
- Ách...
Kỳ thật trước kia tuy Lão phu nhân bệnh nặng, lại không nghiêm trọng như hiện tại, chính là bởi vì lang băm hại người mới sáng tạo ra loại kết quả này, lúc này bị hắn trực diện nói ra, sắc mặt của Thừa Tướng lập tức có chút khó coi.
- Sư Vận, dẫn bọn hắn đi xuống trước đi!
Nói xong khoát tay chặn lại.
- Vâng, lão gia!
Quản gia Sư Vận thấy lão gia lên tiếng, đành phải đi vào trước mặt Nhiếp Vân:
- Mấy vị, mời!
- Còn chưa xem bệnh liền để cho người đuổi chúng ta đi, cái này bề ngoài giống như không phải đạo đãi khách a! Thừa Tướng xác định, vị Nam Thiên Y Thánh này có thể chữa được bệnh, mà không phải lang băm hại người?
Nhiếp Vân cũng không ly khai, ngược lại khẽ cười một tiếng.