- Vậy tốt, tất cả mọi người đã không muốn nhường, nói nhiều như vậy cũng không có ý gì, dùng thực lực nói chuyện a, hôm nay ngươi hơn ta, thủy tinh quy ngươi, thua, thì đừng tìm ta tranh giành!
Tuyết Tĩnh Nhi nói.
- Vậy tốt, bắt đầu đi!
Tuần Siêu công tử biết rõ đến nơi này nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, nhướng mày, lực lượng toàn thân kéo lên.
Vừa động thủ hai người đều thể hiện ra thực lực, rõ ràng đều đã đạt đến Kim Tiên cảnh.
Trên đài Tỷ thí hết sức căng thẳng, trong một cái phòng sau đài, một lão giả chứng kiến quyết đấu không cách nào tránh khỏi, bất đắc dĩ quay đầu nhìn về phía một nữ tử.
- Quỳnh Nhai trưởng lão, chẳng lẽ không ngăn bọn hắn thi đấu được sao?
Nữ tử này đúng là tổng bộ Khu Tu tháp trùng kích Tiên Quân mà không chết Quỳnh Nhai trưởng lão.
- Đương nhiên, huyên náo động tĩnh càng lớn càng tốt! Hai người bọn họ ở toàn bộ Yêu Hoàng thành xem như tuổi trẻ tài tuấn cao cấp nhất rồi, vì hình ảnh của tháp chủ mà thi đấu, tuyệt đối có thể dùng thời gian ngắn nhất truyền đi uy danh của tháp chủ!
Quỳnh Nhai trưởng lão cười nói.
Đối với Nhiếp Vân nàng là chân tâm thật ý bái phục.
Mấy tháng trước vẫn chỉ cùng nàng chiến bất phân thắng bại, mấy tháng sau, dĩ nhiên đạt tới tình trạng nàng nhìn lên, ngay cả Xích Thiên cảnh Tu La Vương cũng có thể đánh chạy trốn tứ phía, loại thiên phú cùng thực lực này, không phải tận mắt nhìn thấy, là tuyệt khó tin tưởng.
- Vâng!
Chu Tu thấy thái độ của đối phương chắc chắc, nghĩ đến cái này có thể là cao tầng của Khu Tu tháp quyết định, không có biện pháp cự tuyệt có thể nhẹ gật đầu.
- Bọn hắn thi đấu ngươi nhìn kỹ một chút là được rồi, một khi xảy ra vấn đề, lập tức tiến lên ngăn cản, điểm đến là dừng, vô luận Tuyết Tĩnh Nhi hay Tuần Siêu công tử, sau lưng đều có cường giả Tiên Quân, phải cẩn thận xử lý!
Tuy chủ trương thi đấu, nhưng Quỳnh Nhai trưởng lão vẫn hi vọng không muốn ồn ào quá lớn.
Sau lưng Tuyết Tĩnh Nhi là Đại Tế Tự Linh Hồn sư, lão tổ của Tuần Siêu công tử là một vị cường giả Tiên Quân, ở Yêu nhân giới tiếng tăm lừng lẫy, đã muốn tuyên truyền uy thế của tháp chủ Nhiếp Vân, nhưng không thể đắc tội quá nhiều người.
- Ân, ta sẽ cẩn thận đấy, qua một hồi ta sẽ đích thân thanh lý những người tới quan sát kia...
Chu Tu cười cười, ở trong tiếng nói chuyện, đột nhiên con mắt rơi vào một khuôn mặt trong đám người.
Cái khuôn mặt này hắn đâu chỉ bái kiến, quả thực dung nhập cốt tủy!
- Quỳnh Nhai trưởng lão, người kia...
Nghĩ đến đã từng thấy qua một khuôn mặt đối ứng, Chu Tu nhịn không được run rẩy.
- Làm sao vậy?
Thấy cử chỉ của hắn kỳ quái, Quỳnh Nhai trưởng lão nghi hoặc nhìn sang, vừa xem xét, liền sinh lòng nghi hoặc:
- Đây chỉ là Yêu nhân bình thường, không có gì đặc thù a!
Phương hướng ngón tay của Chu Tu, chỉ là Kim Cương Yêu nhân bình thường, không có chút đặc thù nào, chỉ là dung mạo trẻ tuổi chút ít, bất quá loại người này khắp nơi đều có, đường đường người phụ trách Yêu Hoàng thành Khu Tu tháp phân bộ, bát phẩm Khu Tu sư, không đến mức kích động như vậy a.
- Hắn... Lúc trước tháp chủ, từng ngụy trang qua Kim Cương tộc tới đây, mà bộ dáng cùng với cái này... Giống như đúc!
Chu Tu khép miệng lại, sau một lúc lâu rốt cục nói ra kinh ngạc trong lòng.
- Tháp chủ ngụy trang Yêu nhân? Ngươi nói người này có khả năng là tháp chủ ngụy trang sao?
Quỳnh Nhai trưởng lão sững sờ, mạnh mẽ đứng dậy, vội vàng nhìn sang Kim Cương Yêu nhân bình thường trong đám người kia, xem xét kỹ, quả nhiên thấy hắn có chút không giống người thường.
Tuy thoạt nhìn thực lực không được tốt lắm, nhưng khí chất quang minh lỗi lạc kia, lại vô luận che dấu như thế nào cũng không thể che lấp.
- Chẳng lẽ thật sự là... Tháp chủ?
Trong nội tâm chấn động, Quỳnh Nhai trưởng lão thả người từ gian phòng bay ra, thẳng tắp rơi vào trên đài tỷ thí.
Tuyết Tĩnh Nhi, Tuần Siêu công tử đang hết sức căng thẳng chứng kiến trên đài đột nhiên nhiều ra một người đều sững sờ, khi thấy rõ dung mạo, liền cung kính thi lễ một cái.
- Bái kiến Quỳnh Nhai trưởng lão!
Quỳnh Nhai trưởng lão cùng mẫu thân của Tuyết Tĩnh Nhi Nhan Chi quan hệ vô cùng tốt, nàng tự nhiên bái kiến. Về phần Tuần Siêu công tử, thân là đệ tử đại gia tộc của Yêu nhân giới, nếu như ngay cả chút kiến thức ấy cũng không có, cũng không cần sống rồi.
Không để ý tới hai người bái kiến, Quỳnh Nhai trưởng lão quay đầu nhìn về phía phương hướng vừa rồi, trong ánh mắt mang theo cẩn thận cùng cung kính.
- Thuộc hạ Quỳnh Nhai bái kiến tháp chủ đại nhân!
Nói xong cúi đầu.
- Như vậy cũng bị nhìn ra rồi? Nhãn lực của ngươi thật tốt...
Thời điểm trong lòng nàng hoài nghi Chu Tu phán đoán có đúng hay không, một thanh âm nhàn nhạt vang lên ở trong tai.
Nghe được thanh âm này, trong nội tâm Quỳnh Nhai chấn động, lại không một chút hoài nghi.
Thanh âm này đúng là của tháp chủ.
Vội ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên dung mạo Kim Cương Yêu nhân vừa rồi phát sinh biến hóa, lộ ra dáng tươi cười hòa ái của thiếu niên.
- Tháp chủ?
- Khu Tu tháp tháp chủ, chẳng lẽ là...
- Nhất định là Nhiếp Vân đại nhân, Nhiếp Vân đại nhân vậy mà tới chỗ này?
Quỳnh Nhai trưởng lão nói, như cự thạch nện trong nước, đám người vốn an tĩnh lập tức kích động lên, tất cả mọi người đồng thời mở to hai mắt nhìn, không thể tin được.
Nhất là Tuyết Tĩnh Nhi cùng Tuần Siêu công tử, toàn thân hai người cứng ngắc, vội vàng theo ánh mắt của Quỳnh Nhai trưởng lão nhìn đi.
- Không cần nhìn nữa, là ta!
Không nghĩ tới ngụy trang thành Kim Cương Yêu nhân cũng có thể bị nhận ra, hơn nữa ở trước công chúng như thế, Nhiếp Vân có chút bất đắc dĩ, thân thể nhoáng một cái, đi lên trên đài.
- Nhiếp Vân, thật là ngươi!
Thấy rõ bộ dáng của thiếu niên, Tuyết Tĩnh Nhi hưng phấn thoáng một phát nhảy lên, bất quá mới hô xong lập tức cảm thấy thất thố, vội vàng lui về phía sau một bước, sắc mặt khó coi,
- Xin lỗi Nhiếp Vân đại nhân, ta không phải cố ý...
Hiện tại Nhiếp Vân đã không phải là Kim Tiên Cảnh lúc trước, mà là tuyệt thế cường giả rong ruổi Thiên Địa lục đạo, ngay cả mẫu thân của nàng ở trước mặt đối phương cũng không phải đối thủ, không thể tùy ý giống như trước rồi.
- Ngươi vẫn gọi như vừa rồi đi, nói chuyện với ta như vậy, ta có chút không quen!
Thấy thái độ của nàng thoáng một phát trở nên câu nệ, Nhiếp Vân như thế nào không rõ, vừa cười vừa nói, cùng trước kia không có gì khác nhau.
- Cái này... Như vậy không tốt lắm đâu...
Tuyết Tĩnh Nhi do dự.