Chẳng lẽ tiên hiền trước kia không tìm được Hỗn Độn kim lệnh?
Tu La Vương cũng không cho mọi người quá nhiều thời gian nghi hoặc, cười nói:
- Bởi vì nhiều Kỷ Nguyên như vậy sinh ra Hỗn Độn kim lệnh đều bị ta đoạt được, những người khác chưa bao giờ đạt được qua!
- Cái này...
Mọi người đều chấn động.
Nhiều năm như vậy Hỗn Độn kim lệnh rõ ràng đều bị Tu La Vương lấy được, nên không cách nào xuất hiện cường giả Xích Thiên cảnh, khó trách không có người có thể chống lại hắn! Nguyên lai hắn biết tai hoạ ngầm như vậy, hơn nữa còn sớm tiêu trừ!
- Nhiều Kỷ Nguyên như vậy, chỉ có lần trước lọt lưới, lần này ta sẽ không thất bại, cho nên... Nhiếp Vân, ngươi không cần tranh với ta, vô luận như thế nào ngươi cũng tranh không lại ta! Còn có Hỗn Độn kim lệnh, ngươi cũng đừng vùng vẫy, ngoan ngoãn cho ta luyện hóa a!
Nói đến đây, Tu La Vương đột nhiên ra tay với Hỗn Độn kim lệnh.
Bàn tay chốc lát biến thành đỏ như máu, phảng phất như miệng lớn dính máu, ầm ầm hàng lâm.
- Đáng giận!
Nghe được lời của đối phương, lại nhìn động tác của đối phương, Hỗn Độn kim lệnh đã không có tự tin như vừa rồi, quay người bỏ chạy.
Ầm ầm!
Còn không có chạy ra vài bước, Tu La sát khí đầy trời tự thiên mà hàng, thời gian nháy con mắt tạo thành một quang màng, bao phủ đối phương ở bên trong, không cách nào di động.
- Ta đã luyện hóa qua vô số Hỗn Độn kim lệnh, ngươi không phải là đối thủ của ta, để ta luyện hóa a!
Vây khốn Hỗn Độn kim lệnh, Tu La Vương nở nụ cười một tiếng, ngón tay bắn ra, một cổ khí tức đặc thù mạnh mẽ chạy tới.
Hỗn Độn kim lệnh bị cổ khí tức này bao phủ, lập tức suy yếu, thân thể vốn kim chói, lại trở nên ảm đạm không ánh sáng, tựa hồ tùy thời hiện ra nguyên hình.
- Tu La Vương, ngươi muốn luyện hóa Hỗn Độn kim lệnh, có phải quá coi thường anh hùng trong thiên hạ hay không?
Nhưng vào lúc này, một tiếng hét lớn vang lên, Nhiếp Vân ra tay.
Lúc này hắn uy phong lẫm lẫm, hai hàng lông mày kích xạ kim quang, nhẹ nhàng cười cười, cổ tay khẽ đảo, Bắc Đẩu kiếm xuất hiện.
Rầm ào ào!
Một kiếm tung bay, kiếm ảnh đầy trời, vết nứt không gian đen kịt mang theo lực lượng hủy diệt va chạm với bàn tay của Tu La Vương.
Liên Nguyệt kiếm thức thứ tư, Nhất Kiếm Hủy Diệt!
Chiêu này là Nhiếp Vân gần đây mới sáng tạo ra, trước kia một mực đều không sử dụng, chính là vì lúc này, đột nhiên sử xuất, kiếm ảnh đầy trời mang theo lực lượng sinh tử hủy diệt, làm đồng tử của Tu La Vương co rụt lại.
Liên Nguyệt kiếm, Nhất Kiếm Phá Trần, Nhất Kiếm Hoàn Vũ, Nhất Kiếm Tru Thiên, Nhất Kiếm Hủy Diệt, một chiêu so với một chiêu cường đại, đều là hắn rèn luyện nhiều lần, căn cứ lĩnh ngộ sáng chế, vừa xuất hiện lập tức lộ ra mũi nhọn có thể đâm thủng thế giới.
PHỐC!
Bàn tay của Tu La Vương bị gọt sạch năm ngón tay, hồng ảnh đầy trời biến mất.
Lực lượng giam cầm Hỗn Độn kim lệnh cũng tùy theo mất đi, hắn quẩy người một cái, rốt cục trốn thoát, thân hình lần nữa khôi phục.
- Đa tạ!
Khôi phục lại, Hỗn Độn kim lệnh liếc nhìn Nhiếp Vân, thở ra một hơi.
Tuy hắn biết rõ đối phương cứu mình cũng là vì luyện hóa mình, nhưng vẫn nhịn không được cảm kích.
Nếu như vừa rồi Nhiếp Vân không ra tay, hiện tại hắn khẳng định đã bị Tu La Vương thu đi.
- Không cần!
Nhiếp Vân khoát khoát tay, không nhìn tới Hỗn Độn kim lệnh, phảng phất như hắn không tồn tại.
- Ngươi muốn ngăn cản ta?
Chứng kiến động tác cùng thái độ của hắn, Tu La Vương rốt cục hiểu được.
Vốn hắn cho rằng Nhiếp Vân sẽ giống như hắn, dốc sức liều mạng muốn luyện hóa Hỗn Độn kim lệnh, hiện tại xem ra, căn bản không phải có chuyện như vậy, mục đích của đối phương rất đơn giản, là ngăn cản mình luyện hóa!
- Đúng vậy, chỉ cần ngươi không cách nào luyện hóa Hỗn Độn kim lệnh, sẽ không thể nhanh chóng vững chắc tu vi Xích Thiên cảnh, cũng không dám đơn giản xuất hiện diệt thế!
Tu La Vương đoán không sai, Nhiếp Vân biết rõ mình ở loại tình huống này cho dù bắt lấy Hỗn Độn kim lệnh cũng không có khả năng luyện hóa, chờ hai mặt thụ địch, sống không bằng chết, còn không bằng ngăn cản Tu La Vương!
Chỉ cần đối phương không cách nào thành công, chẳng khác nào mình thành công rồi!
Có đôi khi phòng ngự tốt nhất, là tiến công tốt nhất!
- Ngươi...
Thấy hắn thừa nhận, ánh mắt của Tu La Vương híp lại, vị ca ca trước mắt này, so với trong tưởng tượng càng thêm đáng sợ.
- Rất tốt, ta nhìn ngươi đến cùng dùng biện pháp gì ngăn cản ta!
Nói xong Tu La Vương mạnh mẽ sải bước ra, lăng không nhất chỉ, lần nữa điểm tới Hỗn Độn kim lệnh.
Ầm ầm!
Thế giới giống như hủy diệt, vách ngăn bắt đầu đung đưa, dáng tươi cười của Tu La Vương mang theo hận ý, đầu ngón tay như lưỡi đao, để cho người khó có thể ngăn cản.
- Hỗn Độn nguyên khai thuật!
Hỗn Độn kim lệnh không có chật vật như vừa rồi, tay phải hoạch xuất nửa vòng tròn, trước mặt xuất hiện một vòng xoáy Hỗn Độn.
Công kích của Tu La Vương lâm vào vòng xoáy, bị chậm rãi thôn phệ.
Bất quá lực công kích của hắn thật sự quá mạnh mẽ, vòng xoáy tựa hồ có chút không chịu nổi loại ực lượng cuồng bạo này, tùy thời sụp đổ.
Một khi sụp đổ, chứng minh hắn không phải là đối thủ của Tu La Vương, sẽ bị đánh về nguyên hình.
Kỳ thật cũng không phải Hỗn Độn kim lệnh quá yếu, mà là Tu La Vương biết rõ nhược điểm của hắn, có thể tiến hành lợi dụng, để cho hắn khó có thể phản kháng.
- Hỗn Độn kim lệnh, ta tới giúp ngươi!
Biết rõ một khi đối phương thất bại nhất định sẽ bị luyện hóa, Nhiếp Vân tiến về phía trước một bước, lại là một kiếm.
Như cũ là Nhất Kiếm Hủy Diệt.
Khí lãng hủy diệt mang tất cả mà lên, hình thành một đạo gợn sóng thảm thiết, thẳng tắp cắt về phía Tu La Vương cùng Hỗn Độn kim lệnh.
Rầm ào ào!
Cổ lực lượng này bị chặt đứt, Hỗn Độn kim lệnh lui về phía sau vài bước, khuôn mặt khó coi, Tu La Vương cũng miệng lớn thở hổn hển, có thể thấy được vừa rồi hai người công kích để cho hắn không quá dễ dàng.
- Hỗn Độn kim lệnh, ta không muốn luyện hóa ngươi, không bằng hai người chúng ta liên thủ, tru sát Tu La Vương, triệt để tiêu trừ tai hoạ ngầm!
Nhiếp Vân cất cao giọng nói.
Thủ đoạn của Tu La Vương càng ngày càng nhiều, thực lực càng ngày càng mạnh, thật sự không thể đợi nữa, nếu như có cơ hội tru sát hắn, tuyệt sẽ không lưu tình! Bằng không thì tùy ý đối phương hủy diệt thế giới, cũng không phải Nhiếp Đồng nguyện ý chứng kiến.
Trải qua Đạo giới vấn tâm, lúc này tâm cảnh của Nhiếp Vân như bàn thạch, sẽ không có ý khác, một khi làm ra quyết định, bất cứ chuyện gì cũng không thể dao động