Vô Tận Cường Hóa

Chương 80: Chữa Cháy (Hạ)



Khu container bến tàu phía Tây.

Đây đã từng là cảng viễn dương lớn nhất New York, mỗi ngày đều có số lượng lớn tàu viễn dương chở hàng hóa các nơi tới nơi này bốc dỡ hàng. Các loại thiết bị bốc dỡ xếp từng dãy, hình thành nên một cảnh tượng nhộn nhịp huyên náo vang trời. Mỗi ngày có thể bốc dỡ 10 nghìn tấn container, 60 nghìn thùng hoa quả. Bến cảng New York tựa như là một con quái thú, mỗi ngày phun ra nuốt vào lượng hàng hóa khổng lồ, biến nơi đây thành trung tâm hậu cần của thế giới.

Sau khi Chính phủ triển khai chiến tranh với dị nhân, cảng New York trở thành một trong những mục tiêu trọng điểm bảo vệ của Chính phủ, phụ cận khắp nơi đều có lính canh gác. Mặc dù là thế, số lượng hàng hóa xuất nhập vẫn không còn như trước kia. Từ đám máy móc không dùng bỏ xó đến những công nhân nhàn tản, có thể thấy được nơi này đang trở nên dần dần tiêu điều, mảng lớn nhà kho đất rộng đang trở nên trống trải.

Trực thăng hạng nhẹ Belle 206 quanh quẩn trên không trung bên rìa bến cảng.

Ngồi trên trực thăng, Thẩm Dịch thấy rõ ràng một đoàn xe từ đằng xa lái đến, trên xe chở đầy binh sĩ trang bị súng ống tận răng. “Thẩm Dịch, thế nào rồi?” Trong bộ đàm truyền đến giọng Ôn Nhu. “Tôi đã tới bến cảng, đã trông thấy bọn họ chuẩn bị đưa người lên thuyền.” “Anh tốt nhất tiêu diệt bọn họ trước khi họ kịp lái thuyền đi.” “Tôi biết rồi.” Thẩm Dịch tắt bộ đàm, chỉ vào bến tàu: “Đáp xuống đó.” Mắt thấy trực thăng đã tiến vào bến cảng, đột nhiên một chiếc trực thăng vũ trang bay đến đối diện Thẩm Dịch.

Chiếc trực thăng vũ trang truyền lời sang: “Chúng tôi đang tiến hành quản chế không phận, các anh không được quyền thông qua, xin trở lại! Xin trở lại! Nếu không chúng tôi sẽ lập tức nổ súng.” Lời cảnh cáo này có lẽ hiệu quả với người bình thường, nhưng dùng để đối phó Thẩm Dịch, lại chỉ đổi được chiến ý hừng hực trong mắt hắn.

Cảnh vệ quân đã bắt đầu chuyển người lên thuyền, thời gian của hắn không nhiều lắm, cũng không có tâm tư dây dưa cùng đối phương.

Đối phương vừa dứt cảnh cáo, Thẩm Dịch đã giơ súng xạ kích.

Đạn Linh Hỏa Thương nã leng keng vào trực thăng vũ trang, đánh ra vô số hoa lửa tinh quang rực rỡ. Người điều khiển trực thăng vũ trang kia chưa từng thấy qua có ai đáp trả nhanh chóng mà hung ác đến vậy, bản năng run tay một cái, lái vội lên cao.

Cùng lúc đó, một tên lính nhanh chóng bổ nhào về phía cửa sổ, túm lấy pháo máy hàng không nhắm ngay chiếc Belle 206.

Thẩm Dịch nổ súng, liên tiếp hai phát gào thét bay khỏi nòng. Viên đạn hỏa diễm vẽ ra trên không trung hai đường cung uyển chuyển màu đỏ, một phát trong đó bẻ ngoặt từ cửa hông bay vào huyệt Thái Dương người điều khiển, phát còn lại theo hướng khác bay vào trong miệng binh lính đang muốn nổ súng, đánh bay người binh lính kia tại chỗ, miệng phun ra lửa máu.

Trực thăng vũ trang mất đi khống chế, trên không trung lung la lung lay như tên say xỉn, lao nhanh về hướng mặt đất.

Trên bến tàu, cả binh sĩ lẫn công nhân nhìn cục sắt to đùng trên không ầm ầm rơi xuống, nhao nhao hoảng sợ thét lên chói tai, chạy tán loạn tránh né.

OÀ..ÀNH!

Máy bay trực thăng vũ trang đập vào bến cảng, nổ thành một quả cầu lửa khổng lồ xông thẳng lên không.

Ít nhất hơn mười tên cảnh vệ quân bị trúng sóng dư âm của vụ nổ, dưới khí lãng khổng lồ trùng kích đã khóc thét bay vọt lên trời, hướng về phía mặt biển.

Phi công trực thăng hoảng sợ kêu to lên: “Quá sức điên cuồng, anh xem mình đã gây ra trò gì kia!” Thẩm Dịch lãnh khốc nói: “Ít nói nhảm, lái trực thăng xuống đi.” Người phi công rống to: “Không! Anh nghĩ cũng đừng nghĩ! Chúng ta xuống dưới cũng sẽ bị bắn chết! Tôi phải ly khai nơi này.” Binh sĩ sống sót sau tai nạn phía dưới đã giơ súng xạ kích lên trời, viên đạn gõ vào trên trực thăng, như băng bạc rơi cửa sổ vang lên từng đợt.

Thẩm Dịch nhắm họng súng ngay đầu phi công: “Ta lặp lại lần nữa, lái xuống đi!” “Nếu như anh giết tôi, sẽ không ai điều khiển, anh không cách nào dựa vào chính mình đáp xuống.” Người này cũng có chút thông minh.

Thẩm Dịch cười hắc hắc: “Ta lại không nghĩ vậy.” Hắn đột nhiên ra quyền hung hăng đánh vào bàn điều khiển, một quyền nện nát nhừ cả bàn, sau đó bắn liền mấy phát vào chỗ hiểm của trực thăng.

Phi cơ trực thăng lập tức đèn đỏ sáng chưng, phát ra tiếng o e cảnh báo. “Gì thế này! Anh điên rồi!” Phi công liều mạng lắc lư cần điều khiển, ý đồ khống chế trực thăng, nhưng mà phi cơ trực thăng vẫn quay vòng vòng tại chỗ trên không, ngay cả cánh quạt cũng đang dần giảm tốc độ chuyển động. “Động cơ! Động cơ đã ngừng hoạt động! Chúng ta đang mất đi động lực!” Phi công kích động rống to. “Ta biết, đây không phải bắt đầu hạ xuống rồi sao?” Thẩm Dịch mỉm cười nói.

Trên mặt đất, tất cả binh sĩ ngay ngắn nhìn không trung, bọn họ chứng kiến khoang điều khiển trực thăng toát ra khói đặc cuồn cuộn, mà cánh quạt trực thăng đã chết máy. “Hả, không! Chiếc kia cũng sắp rớt!” Một tên lính kêu ầm.

Phi cơ trực thăng hạng nhẹ Belle 206 theo gót chiếc trực thăng lúc trước, cắm đầu xuống dưới. “Chạy mau!” Tất cả binh sĩ đều ngừng công kích, lần nữa chạy tứ tung tránh né.

Phi cơ trực thăng trên không trung rơi thẳng xuống, hung hăng đập vào thuyền, phịch một tiếng, trúng ngay đầu boong thuyền, đục ra một cái động lớn. Thuyền bị trùng kích kịch liệt, đột ngột trầm xuống một đoạn. Lực trùng kích cực lớn chấn vỡ toàn bộ cửa thủy tinh trên thân thuyền, mảnh vụn lấp lánh bay múa đầy trời, dưới ánh thái dương phản chiếu bảy màu rực rỡ.

Vài tên binh sĩ gần mạn thuyền bị ném văng xuống mặt nước giữa đợt lắc lư.

Một gã binh sĩ lúc trước bị khí lãng tạc bay vào nước, vừa mới giãy giụa bò lên thuyền, bỗng thấy một người từ trên trời rớt xuống đầu gã bịch một phát, làm gã một lần nữa rớt lại xuống biển.

Trên mặt nước khắp nơi trôi đầy phiến gỗ vỡ vụn lẫn binh sĩ hô to.

Phi cơ trực thăng Belle 206 rơi xuống cũng không nổ tung, hơn mười tên binh sĩ vẫn chưa hoàn hồn đang muốn nhích tới, bỗng thấy một bóng người lao ra từ trong trực thăng, vô cùng mau lẹ đánh về phía một binh sĩ trong đó. Người binh lính kia giơ súng lên bắn, thân hình Thẩm Dịch quay trọn một vòng, ‘Vampire sờ mó’ xẹt qua một đường sáng rọi thê lương, nửa nòng súng rơi xuống đất.

Người binh lính kia nhìn ngây người, Thẩm Dịch đã lướt qua bên cạnh, đánh về phía sau, phảng phất như hổ nhập bầy lang, điên cuồng tấn công giữa đám binh sĩ.

Một tên đang muốn chĩa súng vào Thẩm Dịch, Thẩm Dịch đã nhào người đến, trở tay cầm ngược dao cuồng ẩu mấy quyền vào ngực tên kia, đánh cho bay lộn ngược, xương ngực rạn nứt. Một tên khác bắn một phát ngay đầu Thẩm Dịch, Thẩm Dịch ngửa mặt về sau, viên đạn lau sượt qua mặt, đoạn mạnh mẽ quay người một chém, ‘Vampire sờ mó’ xẹt qua cổ họng tên vừa nã đạn kia. Sau lưng có vài tên lính vọt lên, Thẩm Dịch phảng phất như mắt mọc sau đầu, Linh Hỏa Thương đột nhiên bắn ngược, đạn lửa phụt ra liên tục nã vào trên người mấy tên lính.

Chiến đấu triển khai trong nháy mắt, tiến hành với tốc độ cực cao. Giờ khắc này Thẩm Dịch hệt như mạo hiểm giả đến từ Bắc Khu nọ, tay trái cầm dao tay phải vác súng, đánh xa gần đánh, không chỗ nào không tới. Mặc dù chỉ số nhanh nhẹn của hắn không được nâng nhiều lắm, nhưng đối phó ba đám lính quèn dĩ nhiên đủ rồi. Chỉ là ngày càng nhiều binh sĩ xông tới, điên cuồng bắn phá Thẩm Dịch.

Thẩm Dịch điên cuồng xuyên qua giữa đám binh sĩ, thỉnh thoảng mượn thân thể binh sĩ ngăn đạn, bất quá tốc độ của hắn cuối cùng cũng không thể nhanh hơn viên đạn, mấy tia bạch quang hiện lên, Thẩm Dịch đã trúng liền mấy phát, hắn biết rõ cứ tiếp tục như vậy, ngọc bội chống đạn sẽ bị hao sạch, bèn đột nhiên đá bay một tên binh lính, ‘Vampire sờ mó’ trên tay trái lặng yên biến mất, đổi thành khẩu súng tân thủ muôn thuở kia.

Liên tiếp mấy phát, trên thuyền bốc lên mảng lớn khói đen, bao phủ phạm vi rộng, bóng dáng Thẩm Dịch cũng biến mất theo. “Hắn biến mất!” “Không còn nhìn thấy hắn!” Các binh sĩ nhao nhao ầm ĩ lên.

Có người cao giọng thét: “Đừng nổ súng loạn, trong này có cả người của chúng ta!” Các binh sĩ kinh hoảng tìm kiếm kẻ địch giữa làn khói đen.

Thẩm Dịch lại không có cố kỵ gì.

Một tên binh lính đang mò mẫm sau lưng Thẩm Dịch, trước khi gã kịp đụng phải Thẩm Dịch, Thẩm Dịch đã mạnh mẽ quay người, ‘Vampire sờ mó’ vung lên, mổ một đường trên bụng gã. Sau đó Thẩm Dịch dời liền hai bước sang bên cạnh, tay trái lại vung, ‘Vampire sờ mó’ đã bôi qua cổ họng một tên lính, chuẩn xác gọn gàng.

Trong đầu hắn thỉnh thoảng hiện lên phương vị những binh lính kia, thiên phú tinh vi đã khiến cho lực quan sát và trí nhớ của hắn càng thêm xuất sắc lẫn hệ thống hóa, đại não phảng phất như máy tính nhanh chóng ghi chép phân tích vị trí mỗi một tên binh lính.

Những ký ức này tựa như tọa độ thời không, chỉ dẫn hắn không ngừng phi tốc. Trong chớp mắt hắn đã xông ra hơn mười mét giữa mảnh khói đen này, mỗi một mét đều có binh sĩ khóc thét ngã xuống.

Chạy giữa dàn binh sĩ, Thẩm Dịch càng không ngừng huy động dao găm, vấy lên từng vòng từng vòng huyết hoa xám tối, tiếng kêu thống thiết liên tiếp truyền đi.

Bước chân cấp tốc di động, từ tên lính này nhanh chóng tới gần tên kế tiếp, vị trí tinh chuẩn, ra tay tàn nhẫn.

Một tên binh lính hô to nổ súng, bóng mờ giữa màn khói đen vô thanh vô tức bức tới, lặng yên mở ra cổ họng tên lính, sau đó nhanh chóng quay người, ‘Vampire sờ mó’ múa ra một cơn sóng triều huyết sắc, trong nháy mắt vung ra mười bảy mười tám đao, triệt để chặt chân chặt tay vài tên lính khác.

Một tên lính đánh tới, bắt lấy cổ tay Thẩm Dịch, đồng thời nổ súng, Thẩm Dịch dường như có thể trông thấy, vặn người sang bên, một tia đạn lau qua ánh mắt hắn, hơi nóng nhè nhẹ khiến Thẩm Dịch nhắm mắt lại, hắn dương tay móc một quyền vào cằm đối phương, đánh tên kia bật ngửa, hai tay Thẩm Dịch uốn éo, vặn gãy luôn cổ tên kia. Sau đó cũng không quay đầu lại, Linh Hỏa Thương nã liền ra sau mấy phát.

Bịch! Tiếng vật nặng ngã xuống đất truyền đến.

Thẩm Dịch lại nhảy đến sau lưng một tên lính đang mò mẫm khác, hung hăng tặng một cú cùi trỏ lên xương cổ tên này… Trong khói đen, dựa vào trí nhớ và bản năng chiến đấu, hoàn toàn đắm chìm trong cảm giác giết chóc, Thẩm Dịch cảm thụ được xúc cảm từ lưỡi dao sắc bén cắt đứt da thịt truyền về, cảm thụ được dòng máu nóng phún mạnh sôi trào, cảm thụ được phản lực từ xương cốt của đối phương bị chính tay mình đánh gãy, cả tâm thần đều lâm vào một mảnh huyết tinh bạo ngược điên cuồng.

Hắn bắt đầu sáng tỏ tại sao những cường giả Bắc Khu kia lại điên cuồng đến thế.

Hóa ra giết chóc, cũng có thể thành nghiện đấy.

Cảm giác thu hoạch sinh mạng giống như cắt cỏ, không ngờ có thể sảng khoái đến thế.

Tự do hành tẩu trên boong thuyền giữa màn khói đen mờ ảo, phảng phất như tử thần sắc bén thu gặt sinh mạng mỗi một tên lính, bộ pháp của Thẩm Dịch chuyển động như vũ điệu, hung khí vung vẩy trong tay thậm chí cũng gây ra cảm giác tiêu sái như thơ, tâm tình của hắn dần dần bình tĩnh, bên tai lại phảng phất vang lên thanh âm khúc nhạc mê người, tựa như một hồi điệu Van huyết tinh đang tấu diễn.

Máu tươi ấm áp từng đợt từng đợt rơi vãi trên cổ hắn, Thẩm Dịch lại không phát giác, chỉ tự do bay liệng trong cảm giác giết chóc khoái hoạt nơi đây, hoàn toàn đắm chìm trong đó, hồi tưởng lại từng cái giơ tay nhấc chân, suy nghĩ ảo diệu trong chiến đấu… Thẳng đến khi tiếng khóc thét ngừng lại, ca khúc rốt cuộc đã tấu xong.

Khói đen tán đi, toàn bộ boong tàu trừ Thẩm Dịch đã không còn ai đứng thẳng.

Nhìn một ít thi thể lộn xộn ngổn ngang toàn thân đẫm máu, Thẩm Dịch khẽ khàng thở dài một hơi. “Bốn mươi hai.” Hắn nói nhẹ.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, thoáng cái hắn đã thu hoạch bốn mươi hai tánh mạng.

Trong thế giới Huyết Tinh đô thị, trừ phi đã chết, nếu không nhất định hai tay dính đầy Huyết Tinh.

Một gã binh sĩ bị thương loạng choạng đứng lên, run rẩy giơ súng sau lưng Thẩm Dịch, Thẩm Dịch nhìn cũng không nhìn, ‘Vampire sờ mó’ trong lòng bàn tay đã bay ra, như mũi tên nhọn lao vào cổ người binh sĩ, ngạnh sanh đính trên vách thuyền.

Thẩm Dịch lúc này mới quay người, chậm rãi rút ra ‘Vampire sờ mó’, dòng máu trên cổ người lính kia phun ra như suối, phun cho Thẩm Dịch máu me đầy người. “Bốn mươi ba.” Thẩm Dịch thì thào nói nhỏ.

Nhìn người binh lính kia ngã xuống, trong nội tâm đột nhiên dâng lên một hồi bi thương.

Nhảy xuống thuyền.

Người trên bến tàu đã biến mất không còn một mống.

Chỉ có mấy chiếc xe lẳng lặng đậu nơi kia.

Trong ghế xe màu đen đi đầu, một người đàn ông vest đen dẫn nhóc Jerry bước ra từ trong xe, họng súng chỉ vào đầu Jerry kêu lớn: “Đừng tới đây! Bằng không thì nó sẽ chết!” Thẩm Dịch nhìn Jerry, lại nhìn gã đàn ông vest đen, hắn có chút nhíu mày: “Ngươi xác định ta tới vì nó?” Vest đen ngẩn người, sau đó nhanh chóng lắc đầu: “Đừng hòng lừa tao buông tha đứa nhỏ này, mày chính là nhằm vào nó đấy!” Thẩm Dịch cười nói: “Đã như thế, hay là để ta chứng minh cho ngươi, bằng cách thay ngươi ra tay giết nó nhé?” Nói xong Thẩm Dịch giơ Linh Hỏa Thương lên, xả liền ba phát bang bang bang lên người Jerry.

Ba viên đạn lao vào nhóc Jerry, toàn thân gã vest đen như bị kích thích, bản năng đẩy nhóc Jerry sang bên, nhanh chân bỏ chạy.

Thẩm Dịch nhìn cũng không nhìn, một viên bắn ra, viên đạn gào thét xuyên qua không trung, chui vào sau đầu gã vest đen, lại chui ra từ não trước.

Gã giơ hai tay lên cao, rốt cục ngã sấp trên mặt đất.

Thẩm Dịch bước tới, dùng chân đá đá nhóc Jerry: “Ha ha, đừng giả chết nữa.” Thằng bé vèo đứng lên, thoáng cái nhào vô ngực Thẩm Dịch, hét lớn: “Anh làm thế nào vậy? Tại sao anh bắn tôi mà tôi không bị sao hết?” “Nhóc không cho rằng anh mới vừa rồi xác thực muốn giết nhóc a?” Thẩm Dịch hỏi.

Cậu bé lắc đầu: “Nếu là vậy anh đã không tới, tôi biết anh sẽ tới cứu tôi đấy.” Khẩu khí của cậu nhóc tràn ngập tự tin. “Tạo sao?” Thẩm Dịch hơi kinh ngạc. “Bởi vì anh không phải hư đốn như vậy.” Cậu bé cười hì hì trả lời.

Thẩm Dịch ha ha nở nụ cười: “Đúng rồi, Jimmy đâu?” Tiểu gia hỏa trả lời: “Anh ấy bị một nhóm người khác mang đi, bị Chính phủ coi thành vũ khí bí mật đối phó dị nhân.” “Quả nhiên là vậy.” Chính phủ Mỹ bắt được Jimmy, có thể tưởng tượng, thời gian kế tiếp của dị nhân chắc chắn sẽ không dễ chịu.

Bất quá với hắn mà nói, những thứ này đã không còn ý nghĩa.

16 giờ, chỉ cần sống qua 16 giờ cuối cùng, nhiệm vụ lần này rốt cuộc sẽ kết thúc.

Nhìn quanh phụ cận, Thẩm Dịch thuận miệng nói: “Đi thôi, thoạt nhìn coi như vận khí của chúng ta không tệ, người áp giải nhóc cũng không phải rất nhiều, bằng không anh đã không thể cứu nhóc nhẹ nhõm như vậy. Kỳ quái, không phải nói có hơn hai trăm người sao?” Đúng lúc này, một giọng trầm ổn ngang tàng đột nhiên truyền đến: “Đó là bởi vì phần lớn đám ăn hại đã bị bọn ta giải quyết.” Thẩm Dịch quay phắt lại, ngay khoảnh khắc nhìn thấy người nói chuyện sau lưng, trái tim hắn phảng phất như bị người hung hăng bấm một cái, đồng tử co rút lại, toàn thân trở nên ngưng trọng nghiêm túc hẳn lên.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv