- Không sao, chỉ là hơi ngứa cổ mà thôi.
Tô Vân Phỉ vội vàng nói, sau đó ngồi dậy khỏi giường:
- Đường Kim, cô đi trước có việc, tôi qua thật sự cảm ơn em.
- Được rồi, cô Tô, em đưa cô về.
Đường Kim cũng không giữ lại, sau đó dẫn Tô Vân Phỉ ra khỏi biệt thự Tần gia.
- Ơ, sao bên ngoài nhiều người như vậy?
Vừa ra đến cửa, Tô Vân Phỉ liền ngẩn người.
- À, là fan cuồng đó mà. Bây giờ em nhiều người hâm mộ lắm.
Đường Kim nghiêm trang nói.
Fan?
Tô Vân Phỉ dở khóc dở cười, Đường Kim thành minh tinh lúc nào vậy?
Nhìn xung quanh một chút, Tô Vân Phỉ cảm thấy những người này chẳng giống fan tý nào. Nhưng dù biết
Đường Kim đang bịp nàng, nhưng nàng cũng không có tâm tình truy cứu. Rất nhanh, Đường Kim tìm một
xe taxi, đưa Tô Vân Phỉ về Ninh Sơn Nhị Trung. Đợi nàng vào trong trường, hắn cũng vào phòng bếp ăn
sáng.
Hôm nay hắn muốn làm một số việc.
Sói cô độc, danh hiệu của một sát thủ. Trong giới sát thủ, danh tiếng của Sói cô độc rất lớn, xếp hạng thứ
99 trong bảng xếp hạng của liên minh sát thủ.
Đừng thấy cái thứ hạng này không cao mà khinh. Thực tế, có thể vào top 100 thì đều là sát thủ nhất
lưu rồi. Mặc dù xã hội hiện đại xưng là pháp trị, nhưng cái nghề nghiệp cổ điển như sát thủ này vẫn khá
thịnh hành. Sát thủ đang phân tán trên khắp thế giới, thật ra số lượng khá khổng lồ.
Sát thủ, danh như ý nghĩa, chính là nghề giết người. Mà đã là sát thủ thì tất nhiên đều vì tiền, có lẽ có vài
trường hợp ngoại lệ, nhưng tuyệt đối chỉ là số ít. Sói cô độc cũng là một sát thủ giết người vì tiền, một
sát thủ bình thường mà thôi.
Liên minh thích khách xuất hiện ba phần thưởng lớn, tất nhiên sẽ hấp dẫn sát thủ như Sói cô độc. Ba
người, tùy tiện giết một người là có thể sống sung sướng nửa đời sau. Nhưng, thật ra thì sát thủ tới
lần này phần lớn chỉ lựa chọn trước một mục tiêu. Nếu có thể giết được một người thì lại nghĩ đến hai
người khác cũng không muộn.
Sói cô độc cũng tính toán như vậy, nhưng hắn khác với nhiều sát thủ khác. Lần này nhiều người muốn
nhằm vào Tần Thủy Dao, bởi họ cảm thấy mục tiêu này là khả thi nhất. Một nữ sinh 16 tuổi, muốn giết
nàng chẳng phải đơn giản sao?
Còn về Đường Kim, mặc dù cũng 16, nhưng giá trị của hắn là 30 triệu, nhất định có chỗ nào đó hơn
người.
Đây là ý nghĩ của rất nhiều người, Sói cô độc cũng nghĩ như vậy. Điểm khác nhau là, hắn lại chọn mục
tiêu là Đường Kim. Hơn nữa, hắn cũng không muốn giết chết cả ba. Theo hắn thấy, chỉ cần 30 triệu đô là
đã đủ cho hắn sống phóng túng cả đời rồi.
Hoa Hạ quản chặt về súng ống, sát thủ lại thường cần những loại súng khá đặc biệt, cho nên lần này Sói
cô độc tìm một người trung gian khá đáng tin trong giới sát thủ để cung cấp súng. Ở Ninh Sơn thì cũng
chỉ có người này là tin được, đó chính là Cửu thúc.
Hơn mười giờ sáng, một chiếc taxi dừng ở khách sạn Thiên Kiêu, một gã chừng ba mươi tuổi đi vào
khách sạn. Người này chính là Sói cô độc. Sói cô độc cũng là người Hoa, bởi vì mục tiêu ở Hoa Hạ, người
Hoa động thủ lại càng thuận lợi. Sát thủ nhận nhiệm vụ lần này có không ít kẻ là người Hoa.
Mấy phút sau, Sói cô độc xuất hiện trước phòng 801, lấy thẻ mở cửa phòng, nghe ngóng động tĩnh bên
trong một chút. Sau khi xác định không có ai, hắn bước vào trong, đóng cửa lại. Hắn đi tới bên giường,
lục lọi một trận, cuối cùng tìm được thứ hắn muốn: một cây súng.
Căn phòng này cũng là do Cửu thúc sắp đặt, mà khẩu sũng cũng đã sớm cất kỹ trong này. Lấy súng ra, Sói
cô độc bắt đầu thấy hơi chờ mong. Ba mươi triệu đô sắp tới tay hắn rồi!
- Thật ra thì phòng trăng mật ở đây thoải mái hơn!
Một thanh âm đột ngột vang lên.
Sói cô độc biến sắc, bỗng nhiên xoay người, họng súng chỉ vào vị trí phát ra âm thanh. Nhưng hắn lại lập
tức phát hiện, nơi đó không có bóng người.
- Tôi ở đây nè.
Thanh âm lại vang lên.
Sắc mặt Sói cô độc lại đại biến, xoay người lần nữa, họng súng nhắm ngay vào nơi phát ra thanh âm. Lần
này, họng súng nhằm thẳng vào đầu một người, một thiếu niên chừng 16 tuổi.
Thiếu niên này ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo, vẻ mặt cười hì hì.
- Đường Kim?
Sói cô độc xanh mặt, nếu hắn đã nhằm vào Đường Kim, vậy thì tất nhiên đã xem tư liệu của Đường Kim
rồi. Hắn biết rõ tướng mạo của Đường Kim, chỉ cần thoáng cái là đã nhận ra mục tiêu của mình.
- Không sai, tôi chính là Đường Kim. Thật ra thì tôi không chỉ có giá 30 triệu đô thôi đâu.
Đường Kim cười hì hì một tiếng:
- Tôi là người tốt, rất thiện lương. Nghe nói anh muốn giết tôi, tôi cũng thiện ý tự dâng mình đến tận
nơi.
Sắc mặt Sói cô độc khó coi, hắn không biết Đường Kim xuất hiện bằng cách nào. Mặc dù cầm súng, mặc
dù họng súng nhằm vào Đường Kim, nhưng hắn chẳng có chút chắc chắn nào. Chuyện này thật quá quỷ
dị, cả bộ dáng đã tính trước của Đường Kim cũng làm Sói cô độc cảm thấy, nếu hắn không bóp cò thì còn
có thể sống, nhưng nếu hắn nổ súng, vậy thì hắn chết chắc rồi.
- Mi muốn làm gì?
Giọng nói của Sói cô độc đã mất bình tĩnh.
- Làm gì?
Đường Kim ngạc nhiên nhìn Sói cô độc:
- Đương nhiên là làm việc tốt rồi. Tôi dâng đến tận cửa cho anh giết nè. Không phải anh muốn kiếm tiền
về hưu sao? Giết tôi là anh về hưu được rồi.
- Mi cho rằng ta không dám nổ súng sao?
Sói cô độc cảm thấy không ổn, nhưng ánh mắt lại trở nên hung ác. Đến nước này rồi, hắn cũng không
còn đường lui. Một súng này, rốt cuộc vẫn phải bắn.
- Tất nhiên là anh dám rồi.
Đường Kim cười hì hì:
- Mau nổ súng đi. Nổ súng là có thể về hưu rồi.
- Đoàng đoàng đoàng...
Tiếng súng liên tục vang lên. Sói cô độc cắn răng một cái, bắn ra tất cả đạn trong súng.
Tiếng súng ngừng lại, Sói cô độc phát hiện mình vẫn bình yên vô sự. Nhưng làm cho hắn càng bất an
chính là, Đường Kim vẫn ngồi lù lù trên ghế, cũng bình an vô sự luôn. Thậm chí đến né hắn cũng không
thèm.
- Mẹ kiếp, đạn giấy!
Sói cô độc gầm lên một tiếng. Ngoại trừ nguyên nhân này, hắn không nghĩ được lý do khác.
- Thật ra thì không phải đạn giấy đâu.
Đường Kim lắc đầu, phất một tay lên, mấy chục viên đạn bắn ra.
Sói cô độc kêu thảm một tiếng, ngửa mặt ngã xuống. Trên trán hắn xuất hiện mười mấy lỗ máu, mà vài
lỗ máu lại tạo thành một chữ số đỏ lòm: 4.
Đây là sát thủ thứ tư chết bởi Đường Kim trong ba ngày nay.
Sói cô độc, rốt cuộc cũng không cô đơn nữa. Lần này có rất người xuống suối vàng cùng hắn!