- Bị mang đi.
Trả lời là Kiều An An.
- Mang đi?
Đường Kim lại càng ngạc nhiên:
- Hai tên đó đều chết rồi, ai lại mang bọn chúng đi chứ?
- Không rõ lắm.
Uông Tùng cười khổ:
- Anh vừa đi thì có hai người vọt vào. Bọn họ không nói gì, trực tiếp mang Uông Bình và Uông Phàm đi, tôi căn bản không thể ngăn cản bọn họ.
Dừng một chút, Uông Tùng lại hỏi:
- Lão đại, Uông Bân đâu?
- Nhảy lầu.
Đường Kim hời hợt đáp.
- Nhảy lầu?
Uông Tùng ngẩn ngơ, sau đó vẻ mặt lại ủ rũ:
- Lần này phiền toái lớn rồi. Để tôi gọi điện cho cha, xem xử lý thế nào đã.
Hơi dừng lại một chút, Uông Tùng lại nói:
- Lão đại, anh và Kiều tiểu thư đi trước đi. Chuyện ở đây để tôi giải quyết là được.
- Tốt, vậy cậu xử lý đi.
Đường Kim hiện tại có cảm giác mất hết hứng thú. Băng tiên tử vừa xuất hiện kia hình như làm cho hắn mất hăng hái với rất nhiều việc. Hắn đột nhiên phát hiện, hình như mình nên tự hỏi vài vấn đề.
Mấy phút sau, Kiều An An nói không cần Đường Kim đưa về nhà. Hắn cũng không kiên trì, chỉ để nàng tự lái xe và. Mà hắn thì lại trở về biệt thự Tần gia. Về đây vừa có thể an tĩnh suy nghĩ, lại có thể chờ sát thủ tới nộp mạng nữa.
Tối trung thu, thời tiết thành phố Ninh Sơn cũng không tốt. Trời u ám, trăng sáng trốn vào tầng mây. Đường Kim lẳng lặng nằm trên giường, tối nay hắn cũng không luyện công. Trong đầu hắn hiện lên hàng loạt ý niệm.
Hơn nửa tháng trước, hắn gặp người đàn ông mặc đồ Tôn Trung Sơn kia, mặc dù khi ấy đã ý thức được trên thế giới này có người rất lợi hại, nhưng hắn cũng không để trong lòng. Nhưng hôm nay lại gặp băng tiên tử kia, rốt cuộc hắn bắt đầu để tâm.
Đường Kim bắt đầu cảm thấy, hình như loại người này cũng không ít. Hắn ở Ninh Sơn một tháng cũng đã gặp được hai người. Mà thành phố Ninh Sơn chẳng qua là một chỗ nhỏ bé mà thôi, Hoa Hạ lớn như vậy, có lẽ còn nhiều người như thế lắm.
Giơ tay trái lên, nhìn cái vòng tay đen như mực một chút, Đường Kim không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ cha mẹ cũng là loại người đó? Nếu không, tại sao lại để lại cho hắn chiếc vòng tay đặc biệt như vậy?
- Có lẽ, thông qua những người này, mình có thể tìm được cha mạ.
Nghĩ tới đây, tâm tình của Đường Kim đột nhiên tốt lên. Sau đó, hắn đã có một quyết định, nếu lần sau gặp được loại người này, phải tra hỏi lai lịch của họ cho rõ.
- Mình nhất định có thể tìm được cha mẹ.
Đường Kim thở dài một hơi, chuyện này không thể nôn nóng. Bây giờ, hắn vẫn phải giải quyết vấn đề quan trọng nhất trước mắt:
- Sát thủ muốn về hưu, mau tới đây đi, nhất định anh sẽ thành toàn các chú!
Tối hôm nay, Đường Kim vẫn hy vọng sát thủ xuất hiện. Đáng tiếc, chuyện không phải lúc nào cũng như ý. Hắn đã đợi cả một buổi tối, vậy mà đến nửa cái bóng người cũng chẳng thấy đâu.
Sáng thứ hai, lúc ra khỏi biết thự Tần gia, Đường Kim lại hơi buồn bực, những sát thủ này thật thiếu nhiệt tình a!
Mười phút sau.
Phòng bếp của Đường Kim.
- Tiểu Đậu Nha, em không về nhà hả?
Vừa mới vào cửa, Đường Kim đã nhìn thấy Tiểu Đậu Nha đang ăn mỳ, nhất thời hơi kinh ngạc.
- A, anh Đường Tinh, anh tới rồi?
Tiểu Đậu Nha vội vàng buông đũa:
- Em đi làm bữa sáng cho anh.
- Không cần, em cứ ăn đi, để chú Lục làm là được.
Đường Kim ngăn cản Tiểu Đậu Nha, sau đó lại ồ lên ngạc nhiên:
- Tiểu Đậu Nha, em lên cân nha!
Thoạt nhìn Tiểu Đậu Nha quả thật hơi tăng cân, mặc dù vẫn rất gầy, nhìn vẫn giống như cái mầm đậu, nhưng rõ ràng là hơi mập hơn trước kia, trên mặt cũng có huyết sắc hơn, không giống như màu suy dinh dưỡng lúc trước.
Tiểu Đậu Nha chớp chớp mắt mấy cái, hơi ngượng ngùng, sau đó lại ngồi xuống.
Chuông điện thoại vang lên, Đường Kim móc máy ra nhận điện.
- Lão đại, là tôi.
Bên kia truyền tới thanh âm của Uông Tùng:
- Chuyện tối qua đã làm xong rồi, anh không cần lo lắng.
- Tôi cũng chưa từng lo lắng.
Đường Kim thuận miệng nói, tiếp theo lại hỏi:
- Cha cậu giải quyết?
- Không phải.
Uông Tùng trả lời hơi ngoài dự kiến của Đường Kim:
- Cha tôi cũng không có cách nào giải quyết. Nhưng may mắn chính là, cô gái giết chết Uông Bân kia lại quang minh chính đại báo tới Uông gia. Cho nên, chúng ta cũng chẳng sao nữa.
- Cậu biết cô gái kia tên gì không?
Đường Kim vội vàng nói.
- Tôi cũng không rõ lắm, cha tôi hình như không dám nói chuyện này. Tôi chỉ biết là, gia tộc của cô gái kia còn mạnh hơn Uông gia rất nhiều. Nghe nói mặc dù đối phương thừa nhận giết Uông Bân, nhưng Uông gia đến rắm còn chả dám đánh.
Trong giọng nói của Uông Tùng tràn ngập khó tin:
- Thi thể của ba người Uông gia nghe nói đã được đối phương trực tiếp vứt trước cửa Uông gia. Hai người vào cướp xác hôm qua cũng là người của họ. Bởi vậy, Uông gia căn bản sẽ không phái người tới điều tra, chúng ta cũng không liên quan gì đến chuyện này nữa. Dù nói như thế nào, đây cũng là chuyện tốt.
Hơi dừng lại một chút, Uông Tùng lại nhớ tới một việc, vội vàng hỏi:
- Đúng rồi, lão đại, hôm qua anh có đuổi kịp cô gái kia không?
- Đuổi kịp.
Đường Kim hồi đáp.
- Anh không đắc tội cô ta đó chứ?
Uông Tùng rõ ràng đang căng thẳng.
- Không, sao tôi lại đắc tội cô ta được?
Đường Kim một mực phủ nhận:
- Nhưng vị tiên nữ tỷ tỷ kia vừa nhìn tôi đã yêu, lưu lại vật đính ước cho tôi nè.
- Hả?
Uông Tùng sửng sốt, sau đó mơ hồ cảm thấy không ổn:
- Lão đại, anh không động thủ với cô gái kia đấy chứ?
- Tôi vẫn luôn lấy soái phục người, sao lại động thủ với cô ấy?
Đường Kim lại càng phủ nhận.
Đầu bên kia điện thoại, Uông Tùng câm nín một hồi lâu... thật lâu sau, hắn mới mở miệng:
- Lão đại, mặc dù tôi không biết cô gái kia là ai, nhưng nhất định là rất khó trêu chọc. Lần sau anh gặp phải cô ta thì nên cẩn thận một chút.
- Lần sau mà gặp được, nhất định cô ấy sẽ lấy thân báo đáp.
Đường Kim lười biếng nói, sau đó lại hỏi:
- Không có chuyện gì nữa hả? Tôi cúp máy nha!
Không đợi Uông Tùng trả lời, Đường Kim đã cúp máy. Đơn giản là vì hắn thấy Tống Oánh xuất hiện.
Đặt điện thoại xuống, kéo tay Tống Oánh lại đây. Một giây sau, Đường Kim lại ồ lên:
- Băng Tâm Quyết của em có phải luyện đến tầng thứ ba rồi không?
- Dạ.
Tống Oánh cười ngọt ngào với Đường Kim:
- Nhưng mấy ngày qua anh bận, em cũng tạm thời không đột phá. Chờ khi nào anh rảnh thì lại đến hộ pháp cho em.