- Thằng nhãi, chân bọn chúng là do mày làm?
Tứ thiếu gia lạnh lùng nhìn Đường Kim. Tuy hắn không nhìn rõ ai cắm đũa vào đầu gối Uông Bình, Uông Phàm, nhưng Đường Kim vừa ngồi ở cái bàn gần đó, trên bàn có vài đôi đũa, dĩ nhiên tứ thiếu gia có thể đoán được.
- Thằng này, mày đần thật đó, anh không phải là bố chúng nó, sao lại làm ra chân bọn nó được?
Đường Kim lắc đầu, sau đó nhìn Uông Tùng:
- Đúng rồi, rốt cuộc thằng ngu này từ đâu tới? Cậu cũng không có ngốc, sao lại quen biết một thằng ngu như vậy chứ?
- Anh ta là Uông Bân, tới từ kinh thành.
Uông Tùng hạ giọng giải thích:
- Uông gia là một trong những đại gia tộc ở kinh thành, nhà tôi coi như bàng chi của Uông gia. Uông Bân đắc tội người khác ở kinh thành, không dám ở lại nên mới chạy tới đây. Bị đuổi ra khỏi nhà trong dịp lễ thế này, trong lòng anh ta cũng không thoải mái, muốn tìm người phát tiết. Không ngờ lại trùng hợp đến thế, lại gặp phải lão đại.
Thật ra Uông Tùng không rõ lắm về chuyện của Uông Bân. Nhưng hiện tại hắn cảm thấy Uông Bân đúng là bi kịch. Ở kinh thành thì còn ỷ vào Uông gia làm gì cũng được, đáng tiếc, dù Uông gia có là đại tộc, nhưng ở kinh thành vẫn còn mấy nhà mạnh hơn Uông gia. Tên Uông Bân này không cẩn thận đắc tội một người như thế, cuối cùng phải rời đi trong dịp trung thu, chạy tới nơi này.
Mà sau khi tới đây, Uông Bân cảm thấy Ninh Sơn là một chỗ quá nhỏ bé, hắn có thể muốn làm gì thì làm. Cho nên, hắn muốn xả cục tức ở kinh thành ra. Đáng tiếc, đối tượng trút giận của hắn lại là Đường Kim!
Tuy rằng trong khoảng thời gian này Uông Tùng cũng không liên lạc với Đường Kim, nhưng hắn biết tất cả những chuyện lớn mà Đường Kim đã làm. Mà điện thoại của hắn cũng nhận được tin nhắn chiều nay nữa. Nếu Uông Bân cường đoạt cô gái khác thì có thể thành công, nhưng Uông Bân lại muốn đoạt đàn bà của Đường Kim, đúng là tự tìm đường chết a!
Còn về danh tiếng của Uông gia kinh thành, Uông Tùng nghĩ hơn phân nửa là Đường Kim chưa từng nghe qua. Mà kể cả nghe qua cũng chưa chắc để ý.
- Thằng nhãi, mày dám động tới một sợi tóc của tứ thiếu gia...
Lúc này, Uông Bình đang thống khổ lăn lộn lại dám uy hiếp Đường Kim. Chẳng qua hắn còn chưa nói xong đã phải la thảm một cái: "Á!"
Đường Kim một cước giẫm lên đầu gối Uông Bình, lại đá thêm một phát vào đầu hắn. Uông Bình kêu thảm thiết, lại rên rỉ đau đớn, cuối cùng ngất lịm đi.
Mà Đường Kim lại làm thế với Uông Phàm, làm hắn nối gót theo đồng đội.
- Thấy chưa? Đánh người phải gọn gàng như rứa!
Đường Kim thu chân, nói với Uông Tùng.
- Đúng, lão đại nói đúng.
Uông Tùng cười khổ đáp một tiếng. Hắn cũng muốn gọn gàng lắm chứ, nhưng hắn không lợi hại như Đường Kim, lại thêm cả việc hắn còn cố kỵ nữa chứ. Thực tế, hắn còn đang lo lắng phải báo cáo chuyện này về thế nào.
- Bây giờ, tôi lại dạy cậu hành hạ người như thế nào.
Đường Kim chuyển hướng sang Uông Bân:
- Anh là người rất thiện lương. Chú bị uất ức ở kinh thành, tới nơi này muốn xả cục tức. Nhưng bây giờ nha, anh chắc chắn chú sẽ lại càng ức hơn. Chú đó, quá uất ức rồi, không tốt cho thân thể. Cho nên, anh quyết định giúp chú không bao giờ chịu uất ức nữa.
- Thằng ranh, tao không cần biết mày là ai, cũng không cần biết mày muốn làm cái gì. Nhưng tao cảnh cáo mày, chỉ cần mày đụng đến một sợi tóc của tao, dù là chân trời góc biển cũng không có chỗ cho mày ẩn nấp đâu!
Uông Bân lạnh lùng nhìn Đường Kim. Uông Bình, Uông Phàm đều hôn mê, rốt cuộc hắn cũng hơi tỉnh táo lại, cũng làm cho hắn hiểu được, hắn gặp phải một nhân vật không dễ chọc.
Uông Tùng nhìn Uông Bân, giống như nhìn một thằng ngu vậy. Đã đến nước này mà còn uy hiếp, thật không biết sống chết a!
- Anh không cần ẩn nấp.
Đường Kim nhìn Uông Bân, giọng nói hơi chuyển:
- Dĩ nhiên, chú cứ yên tâm, anh cũng không động tới một sợi tóc của chú đâu.
- Tao cũng nghĩ mày không dám... Á!
Uông Bân đang đắc ý, đột nhiên đầu lại thấy đau nhức, làm hắn không nhịn được kêu la thảm thiết.
- Động tới một sợi tóc sao đủ được? Muốn động thì phải động vài chục, vài trăm!
Đường Kim cười sáng lạn, mà trên tay hắn là cả một nắm tóc.
Mặc dù Uông Tùng không nhìn rõ động tác của Đường Kim, nhưng hắn có thể thấy cả một mảnh trọc lốc trên đầu Uông Bân. Nói cách khác, tóc trên tay Đường Kim là vừa giật trên đầu Uông Bân xuống.
Nhìn nắm tóc trên tay Đường Kim, Uông Tùng đột nhiên rùng mình một cái. Ai cũng biết, bứt một sợi tóc từ trên đầu xuống cũng hơi đau rồi. Nếu nhổ cả một nắm tóc to như vậy xuống... tuyệt đối là đau muốn chết a!
- Á... gao...
Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, Đường Kim lại tiếp tục nhổ tóc trên đầu Uông Bân.
- Anh không thích bạo lực...
Một nắm tóc từ giã Uông Bân.
- Nhưng chú lại cường đoạt mỹ nữ...
Tiếp tục bứt thêm nắm nữa.
- Cường đoạt mỹ nữ còn chưa tính...
Khoảng trống trên đầu Uông Bân lại mở rộng.
- Nhưng chú lại muốn đoạt thất tiên nữ của anh!
Lại hung hăng giật tiếp.
- Thất tiên nữ là của Đổng Vĩnh!
Giật tiếp.
- Muốn đoạt thì cũng là anh đoạt!
Tiếp tục giật.
- Anh đây là trừ hại vì mỹ nữ...
Giật liên tục.
- Anh thật là vĩ đại a!
Giật thêm phát nữa, Đường Kim lại cảm khái. Mà tóc của Uông Bân đã ít đi một nửa rồi.
Uông Bân không hề kêu gào nữa. Không phải vì hắn hôn mê, mà vì một tay Đường Kim đang bóp nghẹt cổ hắn, làm hắn không kêu được, có muốn nhúc nhích cũng không nổi.
Uông Tùng bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, trong lòng lạnh lẽo. Lúc này hắn lại càng thấy may mắn, từ đầu tới cuối hắn đều đứng về phía Đường Kim. Nếu hắn giúp Uông Bân, chỉ sợ kết quả của hắn cũng chẳng khá hơn là bao.
- Đường... Đường Kim! Nếu... nếu không bỏ qua đi?
Rốt cuộc Kiều An An cũng nói chuyện. Kiều An An vốn dĩ là một cô gái thiện lương, mặc dù nàng biết Uông Bân này chẳng phải thứ tốt gì, nhưng tận mắt thấy kiểu hành hạ kinh khủng này, nàng vẫn khó mà thừa nhận.
- Thật ra thì tôi là người rất thiện lương...
Đường Kim chưa trả lời Kiều An An, lại giật một nắm tóc nữa.
- Chú thật sự quá ngu ngốc...
Nhìn Uông Bân, Đường Kim tiếp tục giật tóc.
- Nên anh quyết định giúp chú trở nên thông minh một chút...
Tiếp tục giật.
- Chờ anh nhổ sạch đã...
Lại một nắm to tổ bố.
- Như bây giờ nè...
Cuối cùng, Đường Kim đã nhổ sạch tóc trên đầu Uông Bân:
- Nhìn xem, rốt cuộc chú cũng trở thành thông minh tuyệt đỉnh!
Buông lỏng tay, Đường Kim quay đầu nhìn Kiều An An, cười rạng rỡ một tiếng:
- Thất tiên nữ, chị nhìn đi. Đổng Vĩnh nhà chị có phải rất thiện lương và vĩ đại không?