Kiều An An cũng sững sờ, nàng nhìn Nhạc Trung Hằng:
- Xin hỏi, ông là?
- Tôi là Nhạc Trung Hằng, từng gặp Kiều tiểu thư trên tỉnh thành mấy lần.
Nhạc Trung Hằng cười nhạt:
- Dĩ nhiên, Kiều tiểu thư không nhận ra tôi cũng bình thường. Chẳng qua, tôi lại không rõ lắm, tại sao cô lại tới nơi này?
- Nhạc tiên sinh, là Đường Kim mời tôi tới.
Kiều An An hơi bất an:
- Nếu các ông không chào đón tôi, vậy tôi có thể rời đi ngay.
- Kiều tiểu thư, nơi đây là chỗ của Đường Kim. Nếu hắn muốn mời cô tới, tất nhiên không thành vấn đề.
Nhạc Trung Hằng nhìn Đường Kim một cái, trầm ngâm một chút rồi nói tiếp:
- Chỉ là, Đường Kim có biết thân phận thật của cô không?
- Ê, lão Nhạc, ông làm gì thê?
Đường Kim mất hứng:
- Ông đừng có hù dọa mẹ nuôi của con gái nuôi tôi chạy mất.
Mẹ nuôi của con gái nuôi?
Mọi người hơi câm nín, đó không phải là vợ của hắn sao?
- Đường Kim, chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút không?
Ninh Tâm Tĩnh cũng chưa hiểu tình huống lắm.
- Tất nhiên là được.
Đường Kim vẫn đối xử không tệ với Ninh Tâm Tĩnh. Hắn cười nhẹ với Kiều An An:
- Thất tiên nữ, dẫn con gái nuôi của chúng ta làm quen hoàn cảnh ở đây trước một chút, sau này chúng sẽ ở đây.
Kiều An An gật đầu, nàng đã mơ hồ biết đây là nơi nào.
Tần Thủy Dao cũng hơi tò mò muốn đi xem, Ninh Tâm Tĩnh nhìn ba người Lý Tử Thanh một cái, phân phó:
- Ba người các cậu, dẫn Tần tiểu thư đi dạo một chút.
Ba người nhận lệnh rời đi, trong viện cũng chỉ còn lại bốn người Đường Kim.
- Nhạc Trung Hằng, ông nói trước đi. Kiều tiểu thư kia rốt cuộc có lai lịch gì?
Ninh Tâm Tĩnh thấp giọng hỏi.
- Cô ấy là Kiều An An, là con gái duy nhất trong thế hệ này của Kiều gia trên tỉnh thành. Kiều gia có quan hệ mật thiết với Tiềm Long, còn có người làm thành viên cấp cao trong Tiềm Long nữa. Mặt khác, cô ấy còn là con dâu tương lai của Dương gia, hôn phu của cô ấy là Dương Minh Hào, cũng có quan hệ mật thiết với Tiềm Long.
Nhạc Trung Hằng tóm tắt lai lịch của Kiều An An:
- Chỉ là, tôi cũng không biết cô ấy sẽ tới thành phố Ninh Sơn. Có lời đồn rằng bản thân Kiều An An không đồng ý hôn sự, nhưng tình huống cụ thể thì còn cần điều tra thêm.
- À, xem ra tôi lại làm vẻ vang cho Ám Kiếm rồi.
Đường Kim cười hì hì:
- Sau này tôi có thể lừa thêm vài mỹ nữ bên Tiềm long về, lại càng làm vẻ vang cho Ám Kiếm.
Lục Ly và Nhạc Trung Hằng đều câm nín, hình như như vậy đúng là làm vẻ vang cho Ám Kiếm a?
- Đường Kim, bốn cô nhóc kia là thế nào?
Ninh Tâm Tĩnh lại thấy hứng thú với bốn tiểu nha đầu hơn.
- Bọn chúng á, là một lễ vật tôi tặng cho huấn luyện viên Ninh.
Đường Kim nghiêm trang nói.
- Lễ vật tặng tôi?
Mặc dù Ninh Tâm Tĩnh vẫn bình thản, nhưng giọng nói đã mơ hồ lộ ra sự ngạc nhiên.
- Bốn nha đầu kia tự xưng IQ 150, cộng với nhau là 600, rất là thông minh. Mặc dù chỉ có sáu tuổi, nhưng hiểu được rất nhiều chuyện. Quan trọng nhất, bọn chúng có khả năng tâm ý tương thông với nhau.
Đường Kim bắt đầu chào hàng mạnh mẽ:
- Huấn luyện viên Ninh, tôi cảm thấy nếu huấn luyện thêm một chút, bọn chúng nhất định có thể cực kỳ lợi hại. Mặc dù bây giờ hơi nhỏ, nhưng chờ bọn chúng lớn lên, chắc chắn chúng sẽ là bộ tứ xuất sắc nhất của Ám Kiếm!
- IQ 150, hơn nữa còn tâm ý tương thông?
Giọng nói của Ninh Tâm Tĩnh lần đầu tiên biến hóa, mơ hồ còn hơi kích động:
- Đường Kim, cậu nói thật?
- Dĩ nhiên, huấn luyện viên Ninh, nếu chị không tin thì có thể tự mình thử xem.
Đường Kim mơ hồ lại trở nên cao hứng. Xem ra, bốn tiểu nha đầu có thể tiêu thụ được rồi.
- Tôi đi đây!
Ninh Tâm Tĩnh lập tức đi về phía bốn tiểu cô nương.
Đường Kim không đi cùng. Rất nhanh, hắn nhìn thấy Ninh Tâm Tĩnh dẫn bốn cô bé vào biệt thự, Lục Ly và Nhạc Trung Hằng cũng đi theo, Kiều An An ở lại bên ngoài.
Kiều An An đứng ở đó, hơi xuất thần, không biết đang nghĩ cái gì.
Đường Kim đi tới bên nàng:
- Thất tiên nữ, đừng lo lắng, chỗ này là địa bàn của tôi, bốn đứa nó không sao đâu.
- Không, tôi đâu có lo lắng.
Kiều An An lại lắc đầu:
- Đường Kim, cảm ơn cậu. Nơi này, quả thực là chỗ thích hợp nhất với bọn chúng.
- Thất tiên nữ, xem ra chị cũng hiểu không ít về chuyện phàm tục a.
Đường Kim nghiêm trang nói.
Kiều An An khẽ ngẩng đầu, nhìn thành phố Ninh Sơn dưới chân núi. Trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng xuất hiện mấy phần mê man, chỉ chốc lát sau, nàng lại cười nhẹ với Đường Kim, chẳng qua nụ cười có vẻ hơi khổ sở:
- Vị Nhạc tiên sinh kia đã nói hết lai lịch của tôi cho cậu rồi sao?
- Nói một chút, nhưng mà, đối với tôi thì cũng chẳng quan trọng.
Đường Kim vẫn rất chân thành:
- Tôi chỉ cần biết, chị là thất tiên nữ của Đổng Vĩnh là được rồi.
- Tôi đã có hôn phu.
Kiều An An nhìn Đường Kim, nhẹ nhàng nói.
- Tôi cũng có hôn thê.
Đường Kim nghiêm trang trả lời.
- Mặc dù tôi không nguyện ý, nhưng tôi không có cách nào thay đổi.
Kiều An An lại nói.
- Tôi cũng không nguyện ý, nhưng tạm thời tôi cũng không thể thay đổi được.
Đường Kim hồi đáp, cuối cùng, hắn cảm khái một tiếng:
- Thất tiên nữ, chúng ta đúng là đồng bệnh tương liên a. Tôi cảm thấy, chúng ta nên đồng bệnh tương luyến mới đúng.
- Nếu cậu có bệnh phải vào viện, tôi có thể tiêm cho cậu.
Kiều An An đột nhiên hé miệng cười, rốt cuộc nàng cũng biết tại sao ấn tượng của mình lại không tệ với Đường Kim. Bởi vì tên này không hề dối trá, không hề che giấu ý đồ chân thực của hắn. Người khác theo đuổi con gái đều tiến hành từ từ, mà tên này thì cứ sồn sồn lên. Nhưng hết lần này tới lần khác, nàng lại có hảo cảm với sự trực tiếp thế này, bởi từ nhỏ nàng đã lớn lên trong hoàn cảnh ngươi lừa ta gạt, đã chịu đủ sự dối trá rồi.
- Cùng là kẻ lưu lạc chân trời, sao có thể không mướn phòng chứ? Thất tiên nữ, chúng ta đi mướn phòng đi!
Đường Kim cười hì hì nói với Kiều An An.
Kiều An An đỏ mặt, nhất thời xấu hổ. Mặc dù nàng thích trực tiếp, nhưng cũng không cần trực tiếp như vậy chứ?
- Lưu manh!
Bên cạnh truyền tới thanh âm của Tần Thủy Dao, nàng vừa lúc đi tới, nghe được những lời này.
- Bé ngốc, cậu nghĩ gì thế?
Đường Kim quay đầu nhìn Tần Thủy Dao, bộ dạng cực kỳ chính nghĩa:
- Tôi chỉ muốn tìm một chỗ an tĩnh, thảo luận một chút về nhân tính và tương lai với thất tiên nữ thôi mà.
- Ê, tôi muốn về!
Tần Thủy Dao nhìn chằm chằm Đường Kim, nàng cũng không muốn đi theo xem tên này tán gái.
Đường Kim còn chưa nói, Ninh Tâm Tĩnh đã đi ra từ bên trong. Gương mặt luôn luôn không biểu hiện tâm tình của nàng, giờ phút này lại hiện lên sự kích động rõ ràng. Nàng nhanh chóng tới trước mặt Đường Kim, giọng nói cũng khó che giấu sự mừng rỡ:
- Đường Kim, lần này cậu nhặt được bảo thật rồi!
- Huấn luyện viên Ninh, sau này, bốn đứa nó sẽ giao cho chị chiếu cố, không thành vấn đề chứ?
Đường Kim cũng cao hứng, hắn cũng không muốn bị bốn tiểu nha đầu quấn chân, nếu thế thì còn cua mẹ nuôi của mấy nha đầu làm sao được?