Ninh Tâm Tĩnh hơi ngoài ý muốn, mặc dù nàng biết Đường Kim lợi hại, nhưng không ngờ hắn lại giải quyết dễ dàng như vậy.
- Ba người các cậu, tới bắt người về trụ sở.
Ninh Tâm Tĩnh lại hạ mệnh lệnh vào bộ đàm, đồng thời nhìn Nhâm Chính Kiệt:
- Cục trưởng Nhâm, chuyện đã được giải quyết, cho người của ông rút đi.
Mặc dù hơi quỷ dị, nhưng giải quyết được là tốt rồi. Rất nhanh, toàn bộ nhân viên cảnh sát đã rút lui, ba phần tử khủng bố cũng bị đám Lý Tử Thanh mang đi. Người bị thương duy nhất là Nghiêm Tứ Minh được mang tới bệnh viện trị liệu, phía chính phủ tuyên bố tin tức ra ngoài chỉ là một lần diễn tập, Ninh Sơn Nhị Trung cũng được nghỉ. Nhìn qua thì rất vui vẻ, nhưng nhiều người lại tự hiểu lấy, đây tuyệt đối không phải diễn tập.
Mà một số người trong cục cảnh sát và tòa thị chính thành phố Ninh Sơn nhất định không thể an tâm vượt qua ngày lễ này. Từ chiều hôm đó, rất nhiều thị dân kỹ tính đã phát hiện, trên đường có thêm rất nhiều cảnh sát.
Còn về Đường Kim, giờ phút này hắn đang tìm chị kết nghĩa đòi phần thưởng.
Cảnh sát đã rời đi hết, chẳng qua Đường Thanh Thanh vẫn ở lại trường học.
- Chị Thanh, em vừa vì chị mà làm một chuyện vĩ đại như vậy, em có nên thưởng cho em một chút không?
Đường Kim vừa nói vừa nhìn cặp chân ngọc thon dài của Đường Thanh Thanh. Bất tri bất giác, hắn lại nhớ đến Hàn Tuyết Nhu đêm qua. Cái tư vị mất hồn ấy làm hắn hồi tưởng không dứt, cũng làm cho sự khát khao nào đó càng thêm mãnh liệt.
Con trai nhìn con gái khác với đàn ông nhìn đàn bà, trọng tâm của ánh mắt cũng rất là khác nhau. Vì vậy ánh mắt Đường Kim nhìn Đường Thanh Thanh vây giờ cũng hơi khác với lúc trước.
Chẳng qua, Đường Thanh Thanh lại liếc mắt:
- Tiểu đệ, em nghĩ chị ngốc lắm hả? Cái gì mà làm cho chị, rõ ràng em đang thi hành nhiệm vụ.
- Chị Thanh, mặc dù em đang thi hành nhiệm vụ, nhưng cũng vì chị mà toàn tâm toàn ý phục vụ mà. Chị xem đi, em là thật lòng với chị a!
Đường Kim mặt chẳng đổi sắc, không hề xấu hổ vì bị vạch trần:
- Chị Thanh, người đàn ông toàn tâm toàn ý với chị như em, tuyệt đối là có một không hai.
- Được rồi, tiểu đệ, chị không đùa với em nữa. Cục trưởng gọi tất cả trở về cục cảnh sát, chờ lúc nào rảnh rỗi chị lại tán gẫu với em.
Hiển nhiên Đường Thanh Thanh không tin lời ma quỷ này. Đường Kim tốt với nàng thì nàng hiểu, nhưng nói hắn toàn tâm toàn ý với nàng, vậy thì đó chính là trò đùa lớn nhất trên đời.
Cuối cùng Đường Kim cũng không lừa được phần thưởng nào từ Đường Thanh Thanh. Mà sau khi đám Đường Thanh Thanh rời đi, sân trường lớn như vậy lại trở nên thật an tĩnh. Những thành viên Ám Kiếm khác đã về trụ sở, Ninh Tâm Tĩnh muốn tự mình thẩm vấn ba tên khủng bố kia. Đường Kim chẳng hứng thú gì với chuyện này, nhưng bây giờ hắn lại thấy tương đối nhàm chán.
- Nghỉ làm cái gì chứ? Nghiêm chỉnh đi học chẳng tốt hơn sao?
Đường Kim lẩm bẩm tự nói, nếu như người khác đi học, đó là kỳ nghỉ tốt nhất của hắn. Bây giờ tất cả đều nghỉ, ngay cả bạn gái hắn cũng về nhà, đây quả thực là hành hạ hắn mà.
Đường Kim nhàm chán đến cực điểm, rất muốn đi tìm phần tử khủng bố đánh đập. Nhưng lúc này, Tiếu Thiền lại gọi điện cho hắn.
- Tiếu Thiền, quả nhiên vẫn là cậu yêu tôi nhất, biết tôi đang nhàm chán, gọi điện tới cho tôi.
Đường Kim nhận điện thoại, cười hì hì nói.
Lần này Tiếu Thiền lại không mắng Đường Kim, chẳng qua chỉ kỳ quái hỏi một câu:
- Cậu ở đâu?
- Tôi đang nhàm chán ngủ trên bãi cỏ sân bóng trong trường, cậu muốn tới ngủ với tôi hả?
Đường Kim thật sự nhàm chán, bắt đầu đùa giỡn với Tiếu Thiền. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Tiếu Thiền không nói gì, trực tiếp cúp máy.
- Không chịu nổi đùa giỡn, thật là một chút tình thú cũng không có a!
Đường Kim cảm khái một câu, duỗi lưng một cái, thân thể ngửa ra sau, ngã lên trên bãi cỏ.
- Tám ngày tiếp theo làm gì đây?
Đường Kim nhìn bầu trời, nhất thời hơi buồn rầu.
Nằm một hồi, Đường Kim đột nhiên cảm thấy có người đang lại gần. Chớp mắt một cái, hắn đã thấy một cô bé mặc quần trắng đang đi tới.
- Tiếu Thiền, hôm nay tôi mới biết, quả thật cậu yêu tôi thật nhiều a, tôi cảm động quá nè!
Đường Kim hơi ngạc nhiên. Hắn không ngờ Tiếu Thiền lại tới đây với hắn thật.
Tiếu Thiền đi tới bên cạnh Đường Kim, nhưng không nằm xuống với hắn, chẳng qua chỉ ngồi xuống bên cạnh.
- Đường Kim, cậu nói tôi có nên làm minh tinh không?
Tiếu Thiền đột nhiên mở miệng hỏi.
- Minh tinh?
Đường Kim có chút ngạc nhiên:
- Cậu định đóng phim cấp hai cộng một sao? Nhưng dáng người cậu không tốt a!
- Tôi đang nói nghiêm chỉnh với cậu!
Tiếu Thiền có chút tức giận.
- Tôi cũng rất chân thành.
Đường Kim ra vẻ vô tội:
- Dáng người cậu không tốt thật mà!
- Hiện tại tôi đã nổi tiếng trên truyenfull.com.
Tiếu Thiền lại nói.
- Không thể nào? Cậu up ảnh tự sướng hay là giả vờ chết vậy?
Đường Kim càng thêm ngạc nhiên.
Tiếu Thiền không nhịn nổi nữa, vung đôi bàn tay trắng như phấn đấm lên người Đường Kim:
- Đường Kim thúi, cậu không thể đứng đắn một chút sao? Tôi đang rất chân thành hỏi ý kiến cậu mà!
- Tôi cũng hỏi rất chân thành mà.
Đường Kim cảm thấy rất vô tội:
- Nếu không sao cậu lại nổi tiếng?
- Tiết mục biểu diễn tối qua của chúng ta bị truyền lên trên mạng, sau đó tôi nổi tiếng.
Tiếu Thiền căm giận nói.
- Không thể nào?
Đường Kim đột nhiên ngồi dậy:
- Tôi thì sao? Tôi không nổi tiếng như thế chứ?
- Cậu thì hay rồi, góc quay của đoạn clip kia tập trung vào tôi, cậu xuất hiện rất ít, hơn nữa, dù có xuất hiện thì cũng đều bị khuất bóng.
Tiếu Thiền lắc đầu, nhưng ngay sau đó, nàng bắt đầu hiểu ra. Đoạn clip này đến tám phần là do Tập Phong quay, mà góc quay cũng là do hắn cố ý.
- À, vậy thì tốt.
Đường Kim thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa nằm xuống:
- Tôi cũng không muốn có một đám fan thiếu não, đặc biệt là mấy fan cá sấu thiếu não.
- Thầy Tập nói có thể giúp tôi trở thành minh tinh.
Tiếu Thiền tóm tắt lại lời nói của Tập Phong một lần, sau đó hỏi Đường Kim:
- Cậu cảm thấy, tôi có nên đi làm ca sĩ không?
- Nên! Quá nên!
Đường Kim trả lời ngay.
Tiếu Thiền sửng sốt, nàng hoài nghi nhìn Đường Kim:
- Cậu có nghe kỹ lời của tôi không đó? Cậu thật sự thấy tôi có thể làm ca sĩ?
- Có thể mà, nhiều cá sấu như vậy cũng có thể làm minh tinh. Mặc dù vóc người cậu không tốt, nhưng dù gì cũng là mỹ nữ, dĩ nhiên có thể làm ca sĩ.
Lý do của Đường Kim hình như cũng rất đầy đủ.
- Chỉ là... làm ca sĩ thật sự rất tốt sao?
Hiển nhiên Tiếu Thiền rất do dự.
- Ờ, không thử sao biết.
Đường Kim thành thật trả lời.
Tiếu Thiền nhất thời có chút buồn bực:
- Ê, cậu căn bản cũng chẳng biết gì. Thế mà cũng cảm thấy tôi nên đi làm ca sĩ hả?