- Cửu thúc, Đường Kim muốn biết cố chủ là ai.
Lạc Trần từ từ nói :
- Nếu ngài không nói cho tôi biết thì tôi đây không thể làm gì khác, chỉ có thể để hắn đến tìm ngài.
- Cậu cảm thấy ta sợ Đường Kim sao?
Cửu thúc nhàn nhạt nói.
- Nếu Cửu thúc nói vậy thì tôi xin cáo từ.
Lạc Trần đối mặt với Cửu thúc rồi từ từ lui về phía sau.
- Chờ một chút.
Cửu thúc khẽ cau mày.
Lạc Trần dừng bước :
- Cửu thúc thay đổi chú ý rồi sao ?
- Ta không sợ Đường Kim, nhưng ta không muốn cùng hắn xảy ra xung đột.
Cửu thúc thản nhiên nói:
- Ta chỉ là người trung gian, cũng không biết mọi chuyện bên trong.
- Như vậy, Cửu thúc muốn nói cho tôi biết tên của người thuê là ai sao?
Khuôn mặt Lạc Trần lộ ra vẻ tươi cười.
- Ta không muốn gây phiền toái.
Cửu thúc thản nhiên:
- Nhưng quy củ không thể phá hủy.
Lời còn chưa dứt, Cửu thúc đột nhiên vỗ vào xe lăn, trong nháy mắt Lạc Trần liền cảm nhận được khí tức nguy hiểm, hắn không do dự mà vọt về một bên.
"Đoàng đoàng đoàng"
Mấy tiếng vang vang lên giống như là tiếng súng, đột nhiên trong ghế của Cửu thúc bắn ra mấy ngọn lửa.
Một tiếng rên từ trong miệng Lạc Trần truyền ra, hắn lăn một vòng trên mặt đất, sau đó nhanh chóng nhảy lên, xoay người nhanh chóng biến mất ở trong màn đêm.
- Đuổi theo, giết chết hắn!
Cửu thúc quát một tiếng.
Âm thầm, truyền đến là một tiếng trả lời:
- Vâng.
----
Rạng sáng, lúc này có một nam tử mặc áo gió màu đen vịn cột đen, hơi thở hổn hển, chạy về phía trước.
Ống quần của hắn đã bị máu tươi nhuộm đỏ, hắn dùng vải băng bó đơn giản một chút, nhưng hiển nhiên cũng không có thể cầm máu hoàn toàn, bước chân có chút chậm chạp, càng ngày càng tập tễnh.
Người này chính là Lạc Trần, Cửu thúc đột nhiên tập kích, mặc dù không lấy được tính mạng của hắn nhưng mà cũng làm chân trái hắn bị thương, mà hắn biết, Cửu thúc sẽ không bỏ qua hắn, cho nên, hắn liền trốn về hướng Ninh Sơn Nhị Trung. Bởi vì hắn biết, nơi này có người có thể giữ được tánh mạng của hắn.
Chẳng qua là khi còn cách Ninh Sơn Nhị Trung khoảng 2km thì hắn cũng đã có chút chịu không được, mà người đuổi giết phía sau hắn càng lúc càng gần, dường như là hắn không thể chạy thoát.
Kéo chân bị thương đi về trước mấy trăm mét thì cả người hắn ngã xuống, không nhúc nhích, giống như là đã chết đi vậy.
Khoảng một phút sau, một thân ảnh gầy gò xuất hiện ở phía trước Lạc Trần, tên nam tử này đứng đó nhìn Lạc Trần khoảng chừng thêm một phút nữa, khi hắn phát hiện Lạc Trần không có nhúc nhích nữa thì liền đi về phía Lạc Trần, rồi khom lưng xuống coi thử Lạc Trần đã chết hay chưa.
Bàn tay tên nam tử này vừa mới để xuống cổ của Lạc Trần thì đột nhiên hắn phát ra một tiếng thảm thiết, một thân trường kiếm đã đâm vào cổ họng của hắn.
Lạc Trần từ trên mặt đất bò dậy, tiếp tục tập tễnh đi tới, mà tên nam tử kia thì đã chết.
Mười mấy phút sau, rốt cuộc Lạc Trần cũng nhìn thấy được cổng Ninh Sơn Nhị Trung, nhưng mà bước chân của hắn càng lúc càng chậm, hắn có cảm giác rằng bản thân sắp mất đi ý thức.
Ánh mắt quét về bốn phía, Lạc Trần cố gắng tìm sự trợ giúp, đột nhiên một tấm biển cửa hàng hấp dẫn hắn, mặc dù mắt hắn đã mơ hồ nhưng mà hắn vẫn thấy được hai chữ "Đường Kim" ở trên đó.
Lạc Trần cảm thấy tinh thần rung lên, bước chân nhanh hơn rất nhiều, hướng về cửa hàng đó đi đến.
Khi hắn vừa mới tới trước của thì đột nhiên có 2 tên thanh niên chắn trước hắn:
- Tiểu tử, đến đây làm gì? Trời chưa sáng, đừng có chạy lung tung.
- Tôi tìm Đường Kim.
Lạc Trần cố gắng đứng vững, dùng giọng nói trầm thấp nói.
Hai tên thanh niên nhìn nhau đang muốn nói gì thì cửa được mở ra, một cô gái xinh đẹp như yêu tinh đi tới:
- Ngươi tìm Đường Kim có chuyện gì?
- Tôi…
Lạc Trần vừa nói được một chữ thì liền ngã xuống đất.
Tối hôm đó, Đường Kim cũng không có đi nói ngủ ngon với Tô Vân Phỉ, mà hắn cũng cảm thấy lúc 5h sáng Tô Vân Phỉ có gõ cửa hắn hay không? Chẳng qua đột nhiên vào lúc sáng sớm thì hắn nhận được điện thoại của Tống Oánh.
Mấy phút sau, Đường Kim xuất hiện ở cửa phòng bếp, sau đó hắn thấy Lạc Trần đang hôn mê dưới đất.
- Thật là một sát thủ thất bại a.
Đường Kim lắc đầu cảm khái rồi đột nhiên vỗ một chưởng vào chân trái của Lạc Trần, một viên đạn trên đùi của Lạc Trần bắn ra, nhưng ngay sau đó Đường Kim lại dùng tay điểm mấy huyệt trên đùi Lạc Trần, cuối cùng hắn đứng lên tùy ý đá một cước vào người Lạc Trần.
Lạc Trần kêu lên một tiếng đau đớn rồi mở mắt, sau đó cố gắng ngồi dậy.
Lạc Trần thấy được Đường Kim đang nắm lấy cánh tay của Tống Oánh, người trước lúc hôn mê hắn nhìn thấy, nhất thời hắn có chút phấn chấn nhưng mà một câu nói của Đường Kim lại làm cho hắn giống như bị dội một thau nước lạnh vào người:
- Biết ai muốn giết tôi chưa?
- Còn chưa biết, chẳng qua tôi có thể dẫn cậu đi gặp Cửu thúc.
Lạc Trần vội vàng nói:
- Cửu thúc chính là người trung gian, hắn biết thân phận của kẻ thuê, nhưng hắn không nói cho tôi biết, tôi vốn định bắt hắn nói ra nhưng không ngờ lại bị hắn…
Đường Kim cắt ngang:
- Tự anh đến tìm Cửu thúc? Nếu là muốn tôi đi làm thì anh còn có tác dụng gì nữa?
Lạc Trần ngẩn ngơ, trong nhất thời không phản bác được.
- Tôi lưu lại cho anh một mạng là bởi vì thấy anh hữu dụng, nhưng mà ngay cả một chuyện nhỏ vậy mà anh cũng không làm xong thì anh đã không còn giá trị gì đối với tôi nữa.
Đường Kim lười biếng nói.
Trong lòng Lạc Trần trầm xuống, hắn đã đoán được hàm ý của Đường Kim, nếu như hắn không có chỗ dùng tới thì sợ cái mạng nhỏ của hắn đã không giữ được rồi.
- Đường Kim. Cho tôi thêm một cơ hội, nhất định tôi sẽ tìm được thân phận của kẻ đó.
Rốt cuộc Lạc Trần mở miệng, hắn cũng không muốn chết a.
- Được rồi, tôi sẽ cho anh một cơ hội. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Đường Kim gật đầu:
- Chẳng qua nhiệm vụ lần này sẽ khác, nhiệm vụ của anh chính là tìm người này rồi giết hắn, nhớ kỹ ngàn vạn lần không được giết nhầm người.
- Được.
Lạc Trần cố gắng đứng lên, bộ dạng như chuẩn bị rời đi.
- Cuối cùng nói cho anh một chuyện.
Đường Kim ngáp một cái:
- Trước khi anh làm một người kiếm khách chân chính thì anh hãy để bản thân mình trở thành một sát thủ nhất lưu đi đã.